Chương 5 - Hoạ Thuyền Thính Vũ Miên
Đôi bên thầm mến.
Cậu ấy thích tôi và tôi cũng thích cậu ấy.
Trên đời này thật sự có chuyện tốt đẹp như vậy sao?
“Reng reng--"
Tiếng chuông vào lớp kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi mới nhớ ra còn bức thư tình quan trọng trong tay mà tôi vẫn chưa đưa cho cậu ấy.
Nếu Chu Kí Bạch biết tôi cũng thích cậu ấy thì chắc hẳn cậu cũng sẽ cực kỳ phấn khích giống tôi!
Tranh thủ lúc giáo viên còn chưa tới, tôi dúi chiếc phong bì màu hồng nhạt được gửi gắm tình yêu của mình vào tay cậu ấy.
Đầu tiên cậu ấy ngỡ ngàng, sau đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc, ánh mắt nóng bỏng tựa như một ngọn lửa đang rực cháy.
“Bùm” một tiếng, toàn thân tôi như đang bốc cháy.
“Đây là một bức thư tình dành cho cậu.”
Tôi cuống quýt bỏ câu này lại rồi quay đầu lại thật nhanh.
Tôi dùng đôi bàn tay lành lạnh của mình áp lên má để hạ nhiệt nhưng cuối cùng bàn tay tôi cũng nóng hầm hập.
Không cần nghĩ cũng biết, mặt tôi bây giờ chắc hẳn đang đỏ bừng.
Trái tim tôi lâng lâng trong suốt tiết học.
Vừa tan học, tôi nóng lòng muốn biết phản ứng của cậu ấy sau khi đọc thư tình.
Không ngờ rằng lúc quay người lại chỉ thấy bàn ghế trống trơn.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy Chu Kí Bạch đang đi ra khỏi lớp.
Đầu cậu ấy gục xuống, dáng người trông đặc biệt tịch mịch và cô đơn.
Có chuyện gì vậy?
Phải chăng cậu ấy nghĩ những điều tôi viết rất dở?
Hay cậu ấy có hội chứng lithromantic(*)?
(*)lithromantic: chỉ người thích người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại (Theo Wikja.org).
Đặc điểm thường thấy của những người lithromantic là họ yêu đơn phương nhưng không bao giờ thổ lộ. Bên cạnh đó, họ sẽ mất hết hứng thú nếu đối phương thích ngược lại mình.
May mắn thay, tôi là một người nghĩ thoáng và buông xuôi.
Việc gì quá khó hiểu thì cứ để sang một bên.
Trôi qua rồi thì sẽ tiêu tan.
Cậu ấy thích tôi và tôi cũng thích cậu ấy.
Trên đời này thật sự có chuyện tốt đẹp như vậy sao?
“Reng reng--"
Tiếng chuông vào lớp kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi mới nhớ ra còn bức thư tình quan trọng trong tay mà tôi vẫn chưa đưa cho cậu ấy.
Nếu Chu Kí Bạch biết tôi cũng thích cậu ấy thì chắc hẳn cậu cũng sẽ cực kỳ phấn khích giống tôi!
Tranh thủ lúc giáo viên còn chưa tới, tôi dúi chiếc phong bì màu hồng nhạt được gửi gắm tình yêu của mình vào tay cậu ấy.
Đầu tiên cậu ấy ngỡ ngàng, sau đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc, ánh mắt nóng bỏng tựa như một ngọn lửa đang rực cháy.
“Bùm” một tiếng, toàn thân tôi như đang bốc cháy.
“Đây là một bức thư tình dành cho cậu.”
Tôi cuống quýt bỏ câu này lại rồi quay đầu lại thật nhanh.
Tôi dùng đôi bàn tay lành lạnh của mình áp lên má để hạ nhiệt nhưng cuối cùng bàn tay tôi cũng nóng hầm hập.
Không cần nghĩ cũng biết, mặt tôi bây giờ chắc hẳn đang đỏ bừng.
Trái tim tôi lâng lâng trong suốt tiết học.
Vừa tan học, tôi nóng lòng muốn biết phản ứng của cậu ấy sau khi đọc thư tình.
Không ngờ rằng lúc quay người lại chỉ thấy bàn ghế trống trơn.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy Chu Kí Bạch đang đi ra khỏi lớp.
Đầu cậu ấy gục xuống, dáng người trông đặc biệt tịch mịch và cô đơn.
Có chuyện gì vậy?
Phải chăng cậu ấy nghĩ những điều tôi viết rất dở?
Hay cậu ấy có hội chứng lithromantic(*)?
(*)lithromantic: chỉ người thích người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại (Theo Wikja.org).
Đặc điểm thường thấy của những người lithromantic là họ yêu đơn phương nhưng không bao giờ thổ lộ. Bên cạnh đó, họ sẽ mất hết hứng thú nếu đối phương thích ngược lại mình.
May mắn thay, tôi là một người nghĩ thoáng và buông xuôi.
Việc gì quá khó hiểu thì cứ để sang một bên.
Trôi qua rồi thì sẽ tiêu tan.