Chương 3 - Hoạ Thuyền Thính Vũ Miên

“Giấu kỹ quá đi, ngay cả một bức ảnh cũng không có."

Tôi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ỉu xìu.

Thực ra... tôi đã yêu thầm Chu Kí Bạch từ lâu lắm rồi.

Cậu ấy điển trai, con nhà giàu lại học giỏi...

Cậu chính là đóa hoa cao quý và lạnh lùng của trường tôi.

Có quá nhiều người thích cậu ấy, và tôi chỉ là một kẻ mờ nhạt nhất trong số đó.

So với sự rực rỡ lóa mắt của cậu ấy thì tôi thật nhạt nhòa, tối tăm.

Xung quanh tôi là tiếng cãi cọ ồn ào, các bạn học bàn luận rôm rả về người trong mộng của Chu Kí Bạch.

Nam chính của cuộc thảo luận đang ngồi yên lặng phía sau tôi nhưng không ai dám trực tiếp bước tới hỏi cậu ấy một câu: Cô ấy là ai?

Nhỏ bạn thân nhìn thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của tôi bèn chạy lại an ủi:

"Cưng ơi, chuyện nhỏ thôi, có khi người cậu ấy thích thầm là cậu đấy!"

Tôi gạt ngay ý tưởng của cô ấy đi:

“Không có chuyện đó đâu. Có nhiều người thầm mến và gửi thư tình cho cậu ấy như vậy mà cậu ấy toàn ném vào ngăn bàn chứ chưa từng mở ra xem."

Nếu người mình yêu thầm cũng thích thầm mình thì đâu còn nhiều kẻ thất tình vì yêu mà không được đáp lại đến thế nữa.

Bạn thân nói: “Cậu đã thích cậu ấy lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải hỏi cô gái mà cậu ấy thầm yêu là ai thì mới có thể cam lòng chứ?”

Tôi gật đầu: “Đúng là nên hỏi một chút thật. Có hỏi rồi mới hoàn toàn buông xuôi được.”

Đồng thời, tôi vẫn còn một bức thư tình muốn gửi cho cậu ấy.

Tôi đã viết một lá thư hồng nhạt cách đây một năm nhưng vẫn chưa dám gửi.

Dù hiện tại cậu ấy đã có người trong lòng nhưng tôi vẫn muốn người ấy biết được tình cảm độc nhất vô nhị này của mình.