Chương 7 - Ngoại truyện 3: Mang thai - Hoa Sen Sau Màn Nở Ngát Hương

Ngoại truyện 3: Mang thai

Sau đó Kỉ Liên cùng ta trở về nhà trọ.

Một người nam nhân khôi ngô đột nhiên xuất hiện ở vùng đất cách rất xa kinh thành, cho dù là người nào cũng muốn nhìn chàng thêm mấy lần, vì vậy ngay sau đó đã có người đồn rằng chàng là áp trại phu quân mà ta cướp được ở dưới quê rồi dẫn về đây.

Cộng thêm Kỉ Liên sở hữu vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú nên có không ít người tin lời đồn này là sự thật.

Có một tiểu cô nương đi vào nhà trọ, nói khoác mà không biết ngượng chỉ trích ta chớ nên bắt ép dân phu [1].

Ta vung d/a/o c/h/é/m mạnh xuống bàn khiến tiểu cô nương sợ đến mức nấc cụt vài cái.

“Làm phiền rồi, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, hòa hợp.”

Sau khi đóng cửa, ta lên lầu tìm Kỉ Liên.

Chàng đang tính toán sổ sách thay ta, những ngón tay xinh đẹp di chuyển qua lại trên bàn tính.

Hừ, rõ ràng là thái giám nhưng lại rất giỏi trêu ong ghẹo bướm.

Ta chạy chậm tới, ngồi trên đùi chàng, dùng ngón út vẽ những vòng tròn trên lưng chàng.

“Phu quân, mấy ngày gần đây ta luôn cảm thấy buồn nôn, chàng nói xem ta bị làm sao vậy chứ?”

Mục đích ban đầu khi nói ra những lời này là để chàng quan tâm đến ta, kết quả là chàng thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt vẫn tập trung vào cuốn sổ trên bàn, chỉ nói: “Trời nóng, nàng đừng ăn nhiều quá.”

Còn dám chê ta ăn nhiều à?

Tính xấu của ta lại trở nên tồi tệ hơn.

Che miệng, giả vờ kinh ngạc nói: “Ồ, đừng nói là mang thai nha!”

Cuối cùng Kỉ Liên cũng không xem sổ sách nữa, chàng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn ta: “Lý Phục Linh, nàng dám nói lại lần nữa không.”

Vẻ mặt đó như muốn nói: Nếu nàng dám nói lại lần nữa, ta sẽ đào hố c/h/ô/n nàng ngay tại chỗ.

Những sợi lông tơ sau gáy ta dựng đứng lên, ta cười nũng nịu, hèn mọn dựa vào lòng chàng: “Vậy sao bụng ta cứ căng tức, khó chịu hoài vậy, nếu không phải có em bé thì là cái gì chứ? Cũng đâu thể là một cô nương xinh đẹp được đúng không?”

Trong lời nói tràn đầy ghen tị, Kỉ Liên thoáng sững sờ, sau đó hiểu ra, đóng cuốn sổ lại, bế ta đi vào phòng nhỏ bên trong.

Ta giật mình, kéo cổ áo chàng hỏi: “Giữa ban ngày ban mặt, chàng định làm gì bổn cô nương hả?”

Chàng nhướng mày, đặt ta lên giường, cởi váy áo ta ra, cười quái dị nói: “Đương nhiên là muốn xem trong bụng của phu nhân chứa cái gì rồi?”

Bây giờ ta thực sự bị dọa sợ, liên tục xin chàng tha cho mình.

Kỉ Liên chưa nguôi giận, chàng làm đi làm lại suốt buổi chiều, rốt cuộc đã chứng minh cho ta thấy ——

Ta đúng là người ăn no rửng mỡ.

Chàng nấu cho ta một chén thuốc để kích thích tiêu hóa, lại bắt ta uống hết, thuốc đắng đến nỗi làm ta bực dọc cả buổi.

Thế nên khi đi chợ đêm vào buổi tối, ta lại bắt đầu giả bộ.

“Thuốc đó đắng quá, chàng cũng không cho ta ăn mứt hoa quả nữa.”

Chàng nắm tay ta, không quay đầu lại: “Ta không cho nàng ăn lúc nào?”

“Nhưng chàng cũng có mua cho ta đâu, chẳng lẽ một người bệnh như ta lại phải tự mình đi mua mứt hoa quả sao?” Ta giậm chân, lại đổi chủ đề, “Kỉ Liên, chẳng lẽ chàng có người khác rồi sao?”

Chàng không hiểu được sự quanh co trong lời nói của ta nên quay người lại, cốc nhẹ vào trán ta.

“Lý Phục Linh, nàng không nói chuyện thì nhìn đẹp hơn đấy.”

Nhìn xem nhìn xem, mới có mấy năm thôi mà chàng đã chán ta rồi.

Ta không thể chịu đựng được nữa nên hất tay chàng ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích, tức giận nói: “Không cho nói chuyện, vậy cái miệng dùng để làm gì hả?”

Kỉ Liên không kéo ta đi được nữa nên chàng cũng đứng lại.

Chàng bất đắc dĩ nâng mặt ta lên, chợt mỉm cười nói: “Nàng có thể làm cái này.”

Mặt ta đỏ bừng.

Tên thái giám ch**ết t/i/ệ/t này khá giỏi việc đó.

[Hết.]

--------------------------------------------------

🍓 CHÚ THÍCH 🍓

[1] Dân phu (民夫) Người dân phải làm việc nặng nhọc cho nhà nước.