Chương 6 - - Những Suy Tư Dâng Trào - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em

CHƯƠNG 6/
Khoảng cách giữa cô và Hứa Đình Khiêm càng lúc một xích lại, bức tường dày trước kia Phi Viên dần phá bỏ. Nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân không tình yêu của cô gặp nhiều trở ngại nhưng lại vô cùng hoà hợp.
Không khí lúc ngồi ăn cơm cũng rất thoải mái không căng thẳng, im lặng như ngày đầu. Lâu lâu hai người nói chuyện qua lại hỏi han nhau về công việc cũng như chuyện học hành của đối phương. Sau khi hỏi hết chuyện, cũng chẳng còn chuyện gì để hỏi tiếp Hứa Đình Khiêm lại im lặng, ngay lúc đó Phi Viên bất ngờ hỏi anh một chuyện tế nhị với cô, nhưng với những cặp đôi vợ chồng thì nó bình thường.
- Bác sỹ Hứa, mối tình đầu của anh trải qua như thế nào?
Hứa Đình Khiêm chợt dừng lại, ngẩng mắt lên nhìn Phi Viên. Câu hỏi có hơi đường đột nhưng không làm anh quá bất ngờ, thản nhiên hỏi lại.
- Em muốn biết vậy à?
Gương mặt thản nhiên của Hứa Đình Khiêm trong mắt Phi Viên lại trở nên khó chịu không được vui, Phi Viên còn sợ sẽ chọc giận đến anh hốt hoảng chữa lời.
- Nếu như khó nói anh không cần phải nói không sao, em chỉ buột miệng hỏi như vậy thôi.
- Thế em muốn nghe anh trả lời thật hay dối đây?
- Đương nhiên là thật rồi.
Phi Viên mấp máy trong miệng âm thanh vừa đủ mình nghe, nhưng Hứa Đình Khiêm lại nghe được. Yên lặng vài giây Hứa Đình Khiêm từ tốn trải lòng.
- Trong đời ai cũng sẽ trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm, đó chính là mối tình đầu, tất nhiên anh cũng sẽ không ngoại lệ.
Phi Viên nghe được lời ấy liền gật đầu từ từ lắng nghe nhưng không hề khó chịu, hay ghen tị. Bởi ở Hứa Đình Khiêm toát ra một một niềm tin nào đó tuyệt đối mà khi ở cạnh, Phi Viên chỉ thấy an toàn. Ăn xong bữa tối, Hứa Đình Khiêm tự động phụ Phi Viên dọn bát đũa, cô rửa bát anh lau khô để vào trong kệ. Trải qua buổi tối bên Hứa Đình Khiêm, tuy nó là giây phút giản dị của cuộc sống gia đình bình thường nhưng với Phi Viên đó là niềm vui quý báu ở trong lòng.
Hai người ngồi ăn trái cây xem ti vi, Hứa Đình Khiêm thì khác, anh ngồi chăm chú đọc sách, lại là những cuốn sách y khoa toàn những chữ tiếng Anh nhũn não. Tình cờ bộ phim Phi Viên đang xem trên tivi có phân cảnh hôn nhau, dưới cơn mưa như thác đổ nam chính hôn ôm lấy nữ chính họ liền trao nhau nụ hôn ngọt sũng. Giây phút đó Phi Viên căng thẳng nuốt nước bọt, trái tim đánh thình thịch theo nữ chính trên màn hình, chẳng hiểu sao bất giác Phi Viên lại đưa mắt nhìn qua Hứa Đình Khiêm.
Ngay lúc Hứa Đình Khiêm ngẩng mặt nhìn lên va chạm phải khuôn mặt thanh tú của Phi Viên. Hai người nhìn nhau, Hứa Đình Khiêm không rõ ánh nhìn của Phi Viên lúc này là gì. Cho đến khi anh di dời đôi mắt sang góc phải, cảnh hôn ướt át ấy đập vào mắt anh, biểu cảm Hứa Đình Khiêm vẫn rất thản nhiên, liền quay lại mở miệng.
- Có phải....
Đối phương mới mở lời tới đó, Phi Viên đã không cần biết anh nói gì hỏi gì phía sau, cô đã cắt ngang đáp lên rất vội “Không phải” rồi ấn nút chuyển kênh chỉ trong nháy mắt. Hành động này cho thấy dây thần kinh cô rất nhạy bén hơn cả anh. Hứa Đình Khiêm thấy biểu tình cô có chút lạ lùng, nhưng IQ một người như anh dễ dàng nhận biết vấn đề, thầm nhếch cười một cái.
- Anh chỉ định hỏi có phải em buồn ngủ rồi không, em có thể đi ngủ trước. Nhưng xem ra lúc này, có một chuyện em còn khẩn trương hơn cả anh.
Cuốn sách khép lại liền bỏ xuống dưới ngăn bàn, Hứa Đình Khiêm đứng người dậy bước tới gần, hai tay rất nhanh nâng bổng người ngồi dưới sofa, người con gái bất ngờ bị bế đi hốt hoảng hỏi ngốc.
- Anh làm gì vậy?
- Làm chuyện cần thiết nhất lúc này.
Người cô vùng vẫy, hai chân không yên trên tay Hứa Đình Khiêm bảo.
- Không! Hứa Đình Khiêm, không phải như vậy.
- Muộn rồi!
Mặc cho cô gào, mếu không ra nước mắt nhưng người con gái vẫn bị đưa vào phòng, cánh cửa phòng lập tức đóng lại một tiếng rầm từ cái chân dài của Hứa Đình Khiêm. Đương nhiên bên trong cánh cửa phòng ấy, tối đêm nay Phi Viên khó mà toàn mạng với bác sỹ Hứa.
Sáng ra khi ánh mặt trời còn điểm trên những tán lá, toà nhà cao, tia nắng ấm từng chút len vào tấm cửa kính nơi căn phòng ngủ của hai người. Phi Viên tỉnh dậy sau một đêm bị bác sỹ Hứa thị tẩm, nhưng lần này không đến mức khó chịu đau đớn như lần trước. Chẳng lẽ cơ thể cô nó thích nghi nhanh với việc này tới như vậy!
Quanh quẩn đâu đây vẫn còn thoáng qua mùi hương nam tính của Hứa Đình Khiêm, đêm qua sau khi bị Hứa Đình Khiêm hành, Phi Viên mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh, nhưng cô cảm nhận được nơi lồng ngực anh rất ấm, hơn nữa còn rất êm. Êm hơn cả chiếc gối bông mềm mại của cô hay dùng. Nghĩ tới cảm giác đó mà Phi Viên lại lười nhác xuống giường nằm lì trên đấy khẽ cười hạnh phúc. Đang đắm chìm trong dòng cảm xúc ấy, bất ngờ tiếng chuông tin nhắn đâu đó vang lên, Phi Viên ngó mắt tìm kiếm điện thoại. Nhưng sau khi lấy điện thoại lên xem cô mới phát hiện tiếng chuông ấy không phải từ chiếc điện thoại của mình mà là của Hứa Đình Khiêm.
Phi Viên vớ tay lấy điện thoại trên mặt tủ giường, nhìn thẳng vào trong phía trái, Hứa Đình Khiêm đang tắm. Lúc đầu Phi Viên định để đấy đợi Hứa Đình Khiêm ra, nhưng lúc sau cô lại nghĩ có thể tin nhắn quan trọng nào đó từ bệnh viện gửi tới, hơn nữa cô là vợ anh, đương nhiên chuyện xem điện thoại chồng là không có gì tự tiện. Cuối cùng Phi Viên nhấn vào xem.
Chẳng biết nội dung bên trong tin nhắn là gì, ai là người gửi tới nhưng khi xem qua xong biểu cảm Phi Viên thoáng khựng, đôi mày cánh cung chợt cau lại một chút vì nghĩ ngợi. Lẳng lặng rời khỏi tin nhắn, đặt điện thoại vào vị trí cũ Phi Viên ngồi dậy nhưng với dáng vẻ bất ổn.
Một lúc sau Hứa Đình Khiêm tắm ra, vừa đi tay anh vừa bận cài khuy áo. Nhìn thấy Phi Viên đã dậy, anh bún tay phát ra âm thanh, chiếc rèm cửa sổ tự động đã kéo ra, ánh sáng bên ngoài xuyên vào căn phòng thoáng quang đãng.
- Em dậy rồi à?
Phi Viên khẽ gật đầu, gạt bỏ đi những vướng bận trong lòng, đứng ngay dậy giúp anh cài khuy áo, vừa làm vừa nói.
- Sao anh đi làm sớm vậy?
- Hôm nay anh có lịch thăm khám bệnh nhân, chỉ hơn 6 giờ em nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi rồi hãy tới trường.
- Em biết rồi, vừa rồi điện thoại anh có tin nhắn.
Hứa Đình Khiêm chỉ gật đầu, liếc sơ qua chiếc điện thoại để trên mặt bàn sau đó không có xem vội. Cài xong khuy áo, Phi Viên giúp anh thắt cà vạt. Nhìn xuống, có vẻ cô hơi mỏi mệt, Hứa Đình Khiêm hỏi.
- Em khó chịu chỗ nào sao?
Vừa lúc Phi Viên cũng hoàn tất xong chiếc cà vạt, cô từ tốn mím lấy cánh môi mới trả lời.
- Chỉ hơi mệt một chút, nhưng không sao.
Hứa Đình Khiêm im lặng, hàng lông mi khẽ chớp nhìn Phi Viên sau đó biểu ý như cười.
- Có phải tối qua anh làm mạnh quá không? Lần sau anh sẽ chú ý hơn một chút.
Phi Viên nhìn lên rồi lại đánh mắt cụp xuống xấu hổ tới đỏ mặt, sau đó liền không chịu được quay đi hướng khác bảo.
- Không phải.
- Vậy có nghĩa là em thích ứng được với cường độ mạnh phải không?
Cô nhìn lên anh với vẻ mặt bất lực lời lẽ, hận không thể đấm vào cái miệng lưu manh của anh một đấm.
- Hứa Đình Khiêm, đừng giỏi trêu em nữa.
Anh khịt cười một cái, sau đó nói cùng với việc lấy điện thoại bỏ vào trong cặp chuẩn bị đi làm.
- Được được, anh không trêu em. Em tranh thủ nghỉ một chút đi, anh tới bệnh viện.
Khi đi ngang qua Phi Viên anh dừng bước kéo lấy cô lại, hôn lên trán dịu dàng rồi mới mở cửa phòng.
- Anh đi nhé!
Phi Viên gật đầu, sau đó còn theo chân anh ra tới tận cửa nhà, khi Hứa Đình Khiêm đi khỏi, lúc này chỉ còn lại một mình, căn nhà yên tĩnh Phi Viên ngồi phịch xuống ghế sofa với dòng tin nhắn lúc sáng dấy lên trong đầu. Vốn dĩ cô không nên nghi ngờ hay lo lắng vẩn vơ nhưng trái tim lại bỗng thấy khó chịu đến khó tả. Nếu như là bạn bè, tại sao đối phương lại dùng lời lẽ thân mật đến vậy.
“Anh à! Em đã về, mình gặp nhau nhé! Thời gian lâu như vậy rồi chúng ta không gặp, em thật sự nhớ anh lắm đó”.
Đây rõ là những lời dành cho những người yêu xa, họ luôn thương nhớ về nhau. Càng nghĩ Phi Viên còn cho rằng chủ nhân của tin nhắn đó rất có thể là mối tình đầu của anh, người mà làm trái tim anh khắc cốt ghi tâm. Chẳng lẽ hai người vẫn còn qua lại, vậy anh kết hôn với cô để làm gì?
Phi Viên nhắm mắt lại cố cho mình một sự tỉnh táo nhất định, ý nghĩ trên vốn dĩ cũng chỉ là những dòng suy đoán bừa bãi của cô. Điều chỉnh lại tâm lý, Phi Viên vào phòng tắm rửa, vệ sinh rồi chuẩn bị tới trường.
Trường Đại Học Truyền Thông Hoa Bắc!
Khi tới lớp Phi Viên đã bị Vân Mỹ lôi vào chất vấn.
- Cậu khai báo rõ cho mình biết, người đàn ông hôm trước là ai?
Không gấp gáp, Phi Viên ngồi xuống yên chỗ trước đã, dù sao cũng không trốn tránh được. Phi Viên dùng giọng bình tĩnh, gương mặt thản nhiên đáp.
- Thì là anh họ, mình đã sớm nói với cậu rồi còn gì.
- Có thật là anh họ không?
Phi Viên gật đầu rất chân thành, Vân Mỹ không thể không tin, sau đó liền thay đổi thái độ đến chóng mặt. Câu lấy tay Phi Viên mon men thăm dò.
- Vậy tên của anh họ cậu là gì, công việc cũng như đã có bạn gái hay chưa vậy?
Đúng là bệnh mê trai đầu thai mới khỏi, Phi Viên buông ra một hơi thở dài ngay sau đó liền không khách sáo cắt đứt mọi tia hi vọng của Vân Mỹ.
- Mình nói cho cậu biết để sớm thức tỉnh mà thôi mơ mộng. Anh ấy có vợ rồi!
- Sao? Anh họ cậu đã có vợ rồi sao?
- Vì thế cậu đó, dẹp bỏ ý định tán tỉnh anh ấy đi.
Vừa nói Phi Viên vừa điểm trán Vân Mỹ nhắc nhở cũng như nhầm ra tay giữ chồng mình một cách hoàn mỹ.