Chương 10 - - Những Ngày Hạnh Phúc và Sự Bất Ngờ - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em

CHƯƠNG 10/
Nhìn thấy anh làm thuần thục, đứng một khoảng Phi Viên lên tiếng trò chuyện.
- Trước kia anh thường xuyên bỏ bữa, em còn nghĩ anh sẽ không biết tới việc nấu ăn nên tới khi anh trổ tài em vô cùng kinh ngạc về điều này.
- Đúng thật là trước kia anh không nấu ăn thật vì không có thời gian hơn nữa khi trở về một mình, cũng rất mỏi mệt không muốn bày biện gì nhiều nên đa phần anh sẽ ăn bên ngoài trước khi về nhà.
Vừa nói xong Hứa Đình Khiêm đi tới đưa qua tay Phi Viên dĩa bò xào bông cải, còn mình thì mang ra tô súp gà ngô non thơm lừng. Dọn thức ăn ra bàn, hai người ngồi xuống dùng bữa. Nhìn xuống những món Hứa Đình Khiêm đã nấu Phi Viên không khỏi khen ngợi. Hít lấy một hơi của từng hương vị thức ăn bay lên, cô thích thú bảo.
- Woaw.. Thơm thật đấy!
Hứa Đình Khiêm mỉm cười sau đó lấy bát múc súp gà cho Phi Viên.
- Em ăn nhiều vào, súp này là anh đặc biệt nấu tẩm bổ cho em.
- Cảm ơn!
Phi Viên cầm lấy bát súp Hứa Đình Khiêm đưa qua ngửi một cái, mùi thơm của ngô non phản qua mũi làm cô không thể cưỡng lại nỗi nữa nói ngay.
- Em thử nhé!
Hứa Đình Khiêm khẽ chớp mắt gật đầu. Người bên kia liền múc một muỗng súp đưa vào miệng, người đàn ông cũng ngồi chờ quan sát xem biểu cảm của người dùng thức ăn anh nấu thế nào. Nhưng với dáng vẻ không nóng lòng, đợi cô uống xong mấy muỗng súp Hứa Đình Khiêm mới lên tiếng hỏi.
- Thế nào, có được không?
Phi Viên đưa ngón tay cái lên trước mặt anh khẳng định.
- Rất tuyệt vời. Nếu như được ăn hằng ngày thì tốt biết mấy.
- Nếu em thích anh có thể nấu cả đời cho em ăn.
Trước câu nói này Phi Viên chỉ nghĩ anh nói qua loa, nhưng đọng lại trong cô niềm vui cao lớn như dãy núi Hoàng Hà. Bầu không khí yên tĩnh không lâu, Hứa Đình Khiêm chợt lên tiếng hỏi Phi Viên một chuyện.
- Em có gọi điện thoại về hỏi thăm ông nội ở quê không?
- À mấy hôm trước em có gọi về, sức khỏe ông dạo gần đây rất tốt nên hay ra công viên tìm thú vui với mấy ông bạn già, ngắm cảnh chơi cờ tướng, em định cuối tuần này sẽ về thăm ông nội.
Hứa Đình Khiêm vừa ăn vừa ngẩng mặt lên lắng nghe Phi Viên kể lại. Tiếp nối lời Phi Viên Hứa Đình Khiêm bảo.
- Vậy cuối tuần này anh sẽ đưa em đi, sẵn tiện anh cũng muốn gặp ông nội để hỏi thăm sức khỏe.
- Thế công việc anh ở bệnh viện thì sao?
- Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em không cần phải lo.
Phi Viên mỉm cười, điều này khiến cô rất vui, nhẹ nhàng gật đầu thuận theo lời anh. Sau khi ăn cơm xong Phi Viên chuẩn bị tới trường, thời gian anh tới bệnh viện cũng chỉ sớm hơn có nửa tiếng vì thế anh đã lấy xe đưa Phi Viên đi.
Trường đại học Truyền thông Hoa Bắc!
Tới nơi Phi Viên bước xuống xe vẫy tay tạm biệt Hứa Đình Khiêm vừa xong cô đã quay lưng chạy vào trường. Nhìn theo dáng Phi Viên một lúc Hứa Đình Khiêm mới lái xe rời khỏi. Trên đường tới bệnh viện, anh nhận được điện thoại của Tố Hinh gọi tới.
- Anh nghe đây!
- Anh Đình Khiêm, chiều nay anh có bận gì không?
- Anh đang trên đường tới bệnh viện, tối nay anh phải trực.
Khi Hứa Đình Khiêm nói tới đó bỗng thấy đầu dây bên kia im lặng, cũng đâm ra lo lắng.
- Sao vậy Tố Hinh? Có chuyện gì?
- À Không có gì, thôi em không làm phiền anh lái xe nữa em cúp máy đây.
Kết thúc cuộc gọi của Tố Hinh, Hứa Đình Khiêm tập trung lái một mạch tới bệnh viện.
Cho tới chiều, ở một không gian khác tại trường Đại học Hoa Bắc, ngồi suốt bốn tiếng hơn với tiết học nhừ cả thân xác và đầu óc, tiếng chuông kết thúc vang lên inh ỏi, lúc đấy thời gian đã chạm mốc năm giờ chiều, đám mây hồng của hoàng hôn đã mờ dần phía sau rặn trường, do hôm nay thầy giáo dạy quá giờ. Cả nhóm rủ nhau đi giải toả áp lực, Vân Mỹ kéo lấy tay Phi Viên hỏi.
- Còn cậu thì sao, có muốn chung vui cùng mọi người không?
Phi Viên tỏ ý đắn đo, Vân Mỹ lại nói.
- Cậu đấy, dạo gần đây mình thấy cậu rất khác lạ so với lúc trước, chăm chỉ đến trường, về nhà ngoan ngoãn. Giờ giấc dành cho bạn bè cũng ít đi dần. Cậu có chuyện gì sao?
Khuôn mặt Phi Viên lập tức luống cuống, ánh mắt mang một vẻ trốn tránh.
- Không...không có, mình làm gì có chuyện gì chứ? Chỉ là dạo gần đây mình muốn tập trung vào việc học hơn để ông nội khỏi phải lo lắng.
- Nhưng đi một chút thôi mà, nếu như hôm nay cậu không đi cậu sẽ hối hận đấy.
Chuyện gì thế?
Không nói nhiều Vân Mỹ đã nắm lấy cổ tay Phi Viên kéo đi không cho Phi Viên có cơ hội cự tuyệt.
Khi cả nhóm dừng chân, Phi Viên mới biết bọn họ kéo cô tới quán ăn Hồng Châu, một quán ăn tuy không mang mác thượng hạng trong thành phố Mộc Thành này nhưng rất được lòng khách, chất lượng từ món ăn tới thức uống rất tuyệt vời. Mang một hương vị rất riêng biệt, nên số lượng khách tới đây không chỉ là những người bình thường mà còn có cả người thượng lưu.
Bọn họ tìm một chỗ thông thoáng để dễ dàng tán ngẫu chuyện trò, gọi ra rất nhiều món có cả hai chai rượu gạo thơm ngon. Những cuộc ăn uống bạn bè như thế này trước kia Phi Viên vẫn hay thường xuyên gia nhập, nhưng từ khi kết hôn với Hứa Đình Khiêm cô bắt đầu hạn chế đi, một phần Phi Viên muốn dành chút thời gian cho tổ ấm nhỏ của mình phần khác cô sợ Hứa Đình Khiêm sẽ không thích. Nhưng nếu buộc cô phải rời bỏ bọn họ quả thật là điều rất khó, bởi bọn họ là những người bạn thân với cô rất lâu rồi, có thể tính từ thời điểm cấp ba đến nay.
Tuy bản thân đã sớm kết hôn nhưng tuổi của cô hiện tại vẫn là tuổi trẻ ham vui ham đùa, nhất thời không thể nói bỏ là bỏ được.
Chỉ còn một năm hơn bọn họ sẽ ra trường, chắc hẳn mỗi người sẽ có công việc riêng nên thời gian gặp nhau có thể nói không nhiều, bây giờ tranh thủ được ngày nào vui vẻ ngày đó. Trong nhóm đa số là nữ chỉ có một người nam, nhưng tính cách giữa bọn họ rất hài hòa với nhau không xảy ra bất đồng gì. Vân Mỹ rót rượu ra từng ly trên bàn nâng lên cao bảo.
- Nào chúc mừng cho nhóm bạn chúng ta cùng bên nhau suốt 4 năm vừa qua.
Bọn họ cụng ly lên reng rẻng, nhấp vào một ngụm rượu gạo cay xuống tận cổ nhưng len lên mùi men thật thơm ngọt. Hôm nay bọn họ hẹn gặp nhau không phải để tán ngẫu uống rượu mà còn có một chuyện vui khác. Một đứa trong nhóm bảo.
- Vân Mỹ, cậu nói hôm nay có một chuyện vui muốn thông báo, là chuyện gì vậy?
Sau đó Vân Mỹ chưa trả lời, bọn họ đã ầm ĩ bàn tán trêu nhau.
“Đừng nói là cậu thông báo cậu kết hôn nhé!”
“Cậu mà kết hôn trước bọn mình, đừng trách bọn mình trừng phạt cậu thế nào.”
Ai cũng đua nhau bàn tán, Phi Viên ngồi lặng im, bởi những lời lẽ ấy đúng với hiện thực nên dành cho cô. Vân Mỹ xua tay phản bác.
- Thôi nào, các cậu bớt suy diễn đi.
Chẳng phải bọn mình đã giao kèo rằng đến khi ra trường mới kết hôn sao, ai lật kèo kết hôn sớm sẽ bị trừng phạt thích đáng.
- Đúng vậy, sẽ cào, sẽ ngoáy đến tè quần thì thôi.
Nói xong bọn họ đua nhau cười hì hục. Phi Viên nghe thôi đã nhột tới mang tai, nếu như để họ biết ra cô đã kết hôn còn giấu bọn họ, chắc chắn Phi Viên sẽ nhận lấy kết đắng, không chừng còn sẽ tuyệt giao với cô.
Tự động Phi Viên bưng ly rượu lên uống một mình, bên cạnh Vân Mỹ nói tiếp.
- Chuyện mình muốn thông báo với các cậu là hôm nay anh họ mình về nước.
Nghe xong không khí đi ngược lại với sự mong chờ. Ai nấy đều buông ra một hơi thở dài thất vọng.
- Ngỡ chuyện gì, là anh họ cậu về thôi mà có gì để bọn mình vui đâu.
- Ơ, không có gì vui sao, để một lúc nữa các cậu sẽ vui tới thần hồn điên đảo cho mà xem.
Sau đó Vân Mỹ đưa tay xem giờ đồng thời cũng ngó mắt ra bên ngoài cửa quán trông mong một người nào đó sắp tới. Vừa đúng lúc, một dáng dấp đàn ông cao gáo, vẻ ngoài đạo mạo với lối ăn mặc phong lịch đẩy cửa bước vào.
Cánh tay Vân Mỹ giơ lên cao vẫy khí thế cùng giọng gọi mừng rỡ.
- Anh Hồng Kỳ, ở đây....!
Cả bọn quay mặt ra xem, thoáng người đàn ông đã bước chân đi tới, giao đãi bọn họ bằng một nụ cười rạng rỡ.
- Chào mọi người, tôi là anh họ của Vân Mỹ - Tiêu Hồng Kỳ.
Từ khi anh xuất hiện sự hào nhoáng, độ đẹp trai của anh như phát ra ánh sáng, mấy đứa con gái trong nhóm nhìn muốn loé cả mắt. Vân Mỹ nhanh chân đứng dậy sắp xếp một vị trí cho anh họ ngồi , ngẫu nhiên thay lại ngồi cạnh Phi Viên. Ngồi cạnh nhau dù sao cũng là anh họ của bạn thân, Phi Viên không thể bất lịch sự mà không chào. Mỉm môi gật đầu một cái, anh nhìn Phi Viên sau đó đáp lại cô một cái nhếch môi điềm đạm.
Nói sơ qua một chút về Tiêu Hồng Kỳ, bọn họ mới biết anh vừa hoàn thành xong chương trình Truyền thông 4 năm tại Ý về, được Vân Mỹ cho biết anh là người duy nhất có lưu lượng cao nhất trong chương trình đó, là một người có thể nói giỏi giang, nhiều tiềm lực. Được em gái tung hô tới đó, Hồng Kỳ chợt ngăn Vân Mỹ nói tiếp phần sau, có lẽ tính anh không thích khoa trương.
Anh đúng là cái phao lớn mà cả nhóm cần cho đợt thi cuối cấp sắp tới, nếu có cơ hội bọn họ rất mong được anh phụ kèm. Anh không những ôn hòa, vui vẻ còn tinh tế lịch sự, mẫu người như này chắc chắn có khối phụ nữ đeo đuổi. Ngồi cạnh Hồng Kỳ, Phi Viên gần như nhốt mình trong cuộc vui vẻ, tán tỉnh của bọn họ chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Chính lúc này đây Hồng Kỳ chủ động bắt chuyện Phi Viên. Đưa ly rượu qua mời cô trước.
- Chào em, chúng ta uống giao lưu một ly rượu nhé.
Phi Viên gượng lên nụ cười sau đó đưa ly rượu của mình lên.
- Dạ vâng! Mời anh.
Từ đầu tới cuối, mặc dù để mình khép nép so với đám bạn nhưng cô lại được Hồng Kỳ đặc biệt chú ý. Lúc đầu có chút xa lạ ngượng ngại nhưng vốn tính anh cởi mở, thoải mái nên cũng rất nhanh hòa hợp. Sau đó, Phi Viên rời khỏi ghế xin phép vào nhà vệ sinh.
Bước vào trong cô chỉ rửa tay, xem lại giờ giấc. Bỗng lúc này, điện thoại cô rung lên. Nhìn trên màn hình là dãy số quen thuộc của lão công nhà mình - Hứa Đình Khiêm.
- Alo ạ!
- Em ngủ chưa?