Chương 3 - Họa Phúc Bất Tương Y

Khụ khụ, đau quá! Hóa ra sau khi chết người ta vẫn có thể cảm thấy đau!

"Đại tiểu thư đã không sao nữa, chỉ là cổ họng bị thương, gần đây phải kiêng ăn uống. Đây là đơn thuốc, một ngày sắc ba lần."

Một giọng nói già nua truyền vào tai ta.

"Không đúng!"

Ta đột ngột mở mắt, nhìn xung quanh, vẫn là chiếc giường đó, căn phòng đó.

Ta chưa chết!

Mẫu thân rất chán ghét việc ta tìm cách tự sát, cũng không kiên nhẫn khi ta hỏi về tung tích của bà vú câm.

Bà ta cử hai thị nữ giám sát ta từng giờ từng phút.

"Con là phúc tinh của Đại Trần chúng ta, hôm qua hoàng thượng đã hạ chỉ, ban hôn cho Tần Vương, hai tháng sau sẽ thành hôn. Đây chính là phúc phận trời ban, con phải biết trân trọng!"

Không đợi ta hỏi thêm, mẫu thân đã bỏ đi.

Ha ha, thật vinh hạnh biết bao "phúc tinh" giả mạo như ta lại có được phước phần như vậy.

5.

Thời gian chẳng vì nỗi đau của ta mà dừng lại.

Hai tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Trong hai tháng này, mẫu thân phái thị nữ luôn theo sát ta, giám sát ta từng giây từng phút.

Ta đã thử rất nhiều cách nhưng đều không thể biết được tung tích của bà vú câm.

Chớp mắt đã đến ngày mai, ngày ta và Tần Vương đại hôn.

Vì ta đã ngoan ngoãn hợp tác mấy tháng nay, người của Cố gia cũng lơ là việc trông coi ta.

Nhân lúc Cố gia người ra kẻ vào không ai để ý, ta lén đến góc hẻo lánh nhất của phủ, nơi có tiểu viện ta đã từng sống mười sáu năm.

Nhưng chỉ hai tháng không có người ở, mà tiểu viện đã trở nên tiêu điều.

Phòng của ta bị lửa thiêu đến mức đổ nát, phòng của tỷ tỷ vẫn giữ nguyên như cũ.

Ta cẩn thận lau sạch bụi trong phòng tỷ tỷ, như thể làm vậy tỷ tỷ sẽ trở về.

Ta vô tình làm đổ khung tranh dựng bên cạnh bàn, những cuộn tranh rơi vãi khắp sàn.

Ta và tỷ tỷ tuy là song sinh nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.

Ta hoạt bát nghịch ngợm, còn tỷ tỷ lại dịu dàng trầm tính, ngày thường tỷ tỷ thích nhất là đọc sách và vẽ tranh.

Ta nhặt từng bức tranh lên, nội dung trong tranh đều là cuộc sống của chúng ta trước đây, có chú dế nhỏ, có ta, còn có bà vú câm.

Ký ức ùa về, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của ta.

Đột nhiên, ta nhìn thấy một bức tranh, bức chân dung của một nam nhân, trong tranh nam nhân ấy mày kiếm mắt sáng, khóe mắt ẩn chứa sự phóng khoáng và cưng chiều, cuối tranh có đề "Tâm quân tâm thiếp, không phụ tương tri."

Đây là ai?

Ta và tỷ tỷ cùng bị nhốt trong tiểu viện này mười sáu năm, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, tại sao tỷ tỷ lại có chân dung của nam nhân khác?

Ta cất cuộn tranh đi, đến phòng của bà vú câm.

Bà vú câm chăm sóc cuộc sống của chúng ta nhiều năm, phần lớn thời gian còn lại bà đều ở trong phòng tụng kinh niệm Phật.

Không giống với phòng của tỷ tỷ, phòng của bà vú câm như thể bị ai đó lục soát, đồ đạc ít ỏi bị lục tung khắp nơi, vô cùng bừa bộn.

Tượng Quan Âm mà bà vú câm thường lễ bái cũng bị nghiêng đổ trên bàn.

Ta tiến lên đỡ tượng lên, nhưng góc cạnh thô ráp dưới chân tượng Quan Âm lại cứa vào tay ta.

"Xì..."

Ta hít một hơi lạnh.

Nếu như trước đây vào những lúc như thế này, tỷ tỷ chắc chắn vừa đau lòng vừa trách móc ta vụng về, bà vú câm sẽ lo lắng bôi thuốc băng bó cho ta.

Nhưng giờ đây chẳng còn gì nữa, ta buồn bã đưa tay lên miệng mút mút.

Ta nâng tượng Quan Âm lên nhưng dưới đáy tượng lại rơi ra một tờ giấy gấp màu vàng.

"Bà vú câm cũng có bí mật riêng sao!"

Ta cẩn thận mở tờ giấy úa vàng ra, chỉ thấy trên đó viết "Nguyện cho con gái ta là Trí Nghiên, Trí Hi cả đời không bệnh tật, sống lâu trăm tuổi."

Bỗng chốc, ta cảm thấy máu dồn lên não, đầu óc ong ong.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi ta ốm đau, bà vú câm không quản ngày đêm chăm sóc ta, mười sáu năm qua không thiếu thứ gì, sự quan tâm thầm lặng, bát mì trường thọ vào mỗi dịp sinh thần, còn có quả trứng rán tròn vo, thì ra đó là tâm nguyện của một người mẫu thân muốn con mình khỏe mạnh, viên mãn.

Thì ra ta không cô đơn như vậy, thì ra mẫu thân của ta vẫn luôn ở bên cạnh.

Ta nhớ lại ngày sinh thần mười sáu tuổi, bà vú câm, không, mẫu thân của ta, ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của bà, nhớ lại bóng dáng lưu luyến nhìn ta từ xa sau khi ta bước ra khỏi cổng viện.

Đáng tiếc, lúc đó ta bị sự tự do mê hoặc, không hiểu được tình cảm của bà, cũng không kịp từ biệt bà đàng hoàng.

Nhưng bây giờ, bà đang ở đâu?

6.

Lần trở lại tiểu viện này, ta tưởng rằng mình đến để từ biệt quá khứ, nhưng lại phát hiện ra rằng mối liên hệ với quá khứ còn sâu sắc hơn.

Bà vú câm ở đâu? Thân thế của ta như thế nào? Còn nữa, ta phải đến chùa Hộ Quốc tìm tỷ tỷ, trả lại tự do cho tỷ ấy.

Vì vậy, ta vẫn chưa thể chết, ta phải gả vào hoàng gia, như vậy mới thuận tiện điều tra những chuyện này.

Xuất giá là chuyện rất mệt mỏi, sáng sớm tinh mơ ta đã bị gọi dậy, rửa mặt chải đầu.