Chương 1 - Họa Phúc Bất Tương Y

[FULL] Họa Phúc Bất Tương Y

Tác giả: Ô Đào Đào

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Sinh thần mười sáu tuổi, để ta được sống, tỷ tỷ đã kiên quyết chọn cái chết.

Vào đêm trước ngày ta đăng cơ làm hoàng hậu, phu quân dẫn theo một nữ tử trở về, nữ tử đó chính là tỷ tỷ đã chết đi sống lại của ta.

Hắn nói: "Nàng rốt cục không phải là nàng ấy!"

Nàng nói: "A Hi, chúng ta trở về vị trí của mình, có được không?"

Được, sao lại không được chứ.

Xét cho cùng, từ đầu đến cuối, ta vẫn chỉ là một kẻ mạo danh.

1.

Năm Nguyên Phong thứ bốn mươi, nước Trần hạn hán nghiêm trọng, quốc sư Chân Ngôn đại sư đã bói toán và phán rằng: "Phải diệt trừ họa tinh, mới có thể cầu mưa."

Mà cái gọi là họa tinh này chính là một trong hai người ta và tỷ tỷ.

Chúng ta là tỷ muội sinh đôi, truyền thuyết kể rằng ngày chúng ta chào đời, trời đất đã xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, bầu trời quang đãng một nửa sáng chói như vàng, một nửa đen như mực.

Sư phụ của Chân Ngôn đại sư là Chân Lý đại sư đã phán rằng, một trong hai chúng ta là phúc tinh, sẽ mang lại phú quý cho nước Trần, còn một người là họa tinh, sẽ gây họa cho nước Trần.

Nhưng trước khi Chân Lý đại sư kịp chỉ ra ai là phúc tinh, ai là họa tinh, ông đã thổ huyết rồi hôn mê.

Chuyện này khiến hoàng đế đương triều vô cùng lo sợ, vì liên quan đến vận mệnh tương lai của nước Trần, ông đã hạ lệnh cho thái y viện phải cứu sống Chân Lý đại sư bằng mọi giá.

Chân Lý đại sư quả thực đã được cứu sống nhưng ông không thể nói chuyện được nữa, chỉ để lại một tờ giấy ghi rằng "Mười sáu năm sau sẽ tự biết", rồi nhắm mắt mãi mãi.

Mà năm nay, ta và tỷ tỷ vừa tròn mười sáu tuổi.

2.

Vào ngày sinh thần mười sáu tuổi, bà vú câm đã làm cho ta và tỷ tỷ hai bát mì, sợi mì dài, nước dùng xương trắng ngần, giữa những lá rau xanh là một quả trứng ốp la tròn xoe màu vàng ươm.

Ta còn được gặp phụ mẫu.

Mười sáu năm cùng sống trong một phủ nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phụ thân, mẫu thân.

Họ mang đến những bộ quần áo gấm vóc và đồ trang sức đẹp đẽ.

Dưới bàn tay khéo léo của bà vú câm, ta và tỷ tỷ đã lột xác hoàn toàn.

Tỷ tỷ mặc một bộ đồ màu trắng, thanh tao thoát tục, giống như tiên tử hoa sen trong sách miêu tả.

Ta chọn màu đỏ rực rỡ, ta thích mọi thứ nồng nhiệt.

"Tỷ tỷ, tỷ đẹp quá!" Ta vây quanh tỷ tỷ vỗ tay nói.

"A Hi của chúng ta mới là người đẹp nhất thế gian." Tỷ tỷ dịu dàng vuốt ve mái tóc mai của ta.

Bà vú câm nhìn ta, lại nhìn tỷ tỷ, gật đầu liên tục.

Bà ấy rất vui mừng nhưng trong đôi mắt ấy lại chứa đựng sự đau buồn và tuyệt vọng mà ta không hiểu.

Nửa đầu sinh thần mười sáu tuổi của chúng ta tràn ngập niềm vui và bất ngờ, nhưng không ngờ cuối cùng lại mang đến một nỗi kinh hoàng lớn.

Khi màn đêm buông xuống, ta và tỷ tỷ bị đưa đến một đài cao trống trải bên ngoài phủ, trên đó có rất nhiều đuốc, sáng như ban ngày.

Xung quanh chật ních người, họ chỉ trỏ về phía chúng ta.

Một vị nhà sư từ từ bước ra, đi vòng quanh chúng ta, miệng lẩm bẩm thần chú, tay gõ mõ ngày càng nhanh.

Đột nhiên, nhà sư mở to mắt, chỉ thẳng vào ta.

Không khí xung quanh như ngưng đọng, rồi đột nhiên lại sôi sục.

"Thiêu chết nó, thiêu chết nó!"

"Chính vì họa tinh này mà năm nay chúng ta mới gặp hạn hán!"

"Trời phù hộ nước Trần, thiêu chết họa tinh!"

Ta nhìn những người xung quanh đang vô cùng phẫn nộ, đứng chết lặng.

Ta nhìn họ với vẻ khó tin, không hiểu tại sao họ chưa từng gặp ta, mà lại hận ta đến vậy. "Tỷ tỷ, ta muốn về nhà." Ta sợ hãi dựa vào tỷ tỷ bên cạnh.

"Ừ, tỷ tỷ cũng muốn." Tỷ tỷ ôm ta, ánh mắt đầy sự hoảng hốt.

"Bộp", một quả trứng thối bị ném vào trán ta, chất lỏng tanh hôi chảy dài trên mặt.

Những người xung quanh như bị kích động, liên tục ném rau củ thối vào ta.

"Dừng tay, các ngươi dừng tay, muội muội ta không phải họa tinh!" Giọng nói dịu dàng thường ngày của tỷ tỷ đã khàn đặc.

Nàng nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy ta đang ngây người, dùng thân hình gầy yếu che chắn cho ta khỏi những thứ rác rưởi đang bị ném tới tấp từ mọi phía.

Hóa ra ta chính là họa tinh trong truyền thuyết của nước Trần!

Hóa ra họa tinh không có quyền được sống!

Hóa ra mười sáu năm chờ đợi tự do của ta, chỉ là con đường dẫn đến cái chết.

Ta ngước nhìn tỷ tỷ đang chật vật che chở ta, trong nháy mắt cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Thật may, ta là họa tinh, như vậy tỷ tỷ chính là phúc tinh, tỷ tỷ có thể sống hạnh phúc.

Ta thoát khỏi vòng tay của tỷ tỷ, loạng choạng bước về phía hình dáng màu vàng chói lọi ở giữa đài cao.

Giữa những người cùng huyết thống có sự tâm linh tương thông.

"A Hi, muội làm gì vậy, trở về! Trở về đây!"

Tỷ tỷ thường ngày đoan trang, hiện tại lại trở nên hơi điên cuồng.

"Ta có thể chết, nhưng ta có một yêu cầu."