Chương 6 - Hoa Mẫu Đơn Giữa Hoàng Quyền

16

Hoàng đế vừa dứt lời, đám thị vệ lập tức lao tới, bắt giữ ta và Thẩm Cẩm Dao.

Thẩm Cẩm Dao sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt rưng rưng, quỳ sụp xuống kêu oan:

“Bệ hạ! Thần nữ không biết vì sao Thái tử lại như vậy!

“Thần nữ không phải yêu nữ! Xin bệ hạ minh xét!”

Nhưng lúc này, Hoàng đế đang giận đến mức mất cả lý trí, hoàn toàn không thèm nghe nàng ta nói nửa chữ.

Ông hất tay áo, lạnh lùng ra lệnh:

“Lôi xuống!

“Nếu Thái tử có mệnh hệ gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc Thẩm thị, giết sạch cả nhà!”

Lời này vừa thốt ra, Thẩm Cẩm Dao như thể bị sét đánh ngang tai, cả người đông cứng, nước mắt rơi lã chã, khóc lóc thảm thiết.

Ngay lúc ta bị kéo đi, ta đột ngột quỳ xuống, run giọng hô lớn:

“Bệ hạ! Thần nữ có thể cứu Thái tử!”

Lời vừa thốt ra, Hoàng đế lập tức nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén, sau đó nhanh chóng ra hiệu cho thị vệ dừng tay.

Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ông:

“Thần nữ sẵn sàng đánh cược cả tính mạng để cứu Thái tử.”

Lúc này, Hoàng đế không còn ai để tin tưởng.

Đám ngự y vô dụng, không thể tìm ra cách giải độc, ông chỉ có thể để ta thử một lần.

Sau khi được thả, Thẩm Cẩm Dao hai mắt sáng lên, kích động quỳ xuống cầu xin ta:

“Tận Hoan!

“Cứu tỷ tỷ đi!

“Tỷ tỷ không thể bị nhốt vào ngục!”

“Tỷ tỷ là Hoa Tiên, sao có thể chịu cảnh lao tù?”

Nhưng ta làm như không nghe thấy, lẳng lặng bước lên phía trước, thậm chí không liếc nàng ta một cái.

Nàng ta có kết cục này, tất cả đều là do tự chuốc lấy.

Ta chuyên tâm cứu trị cho Tạ Chiêu, mặc kệ Thẩm Cẩm Dao bị lôi đi.

Ta mau chóng châm cứu, sau đó kê đơn dặn người đi sắc thuốc.

Không quá một buổi, mẩn đỏ trên người Tạ Chiêu bắt đầu thuyên giảm, hắn từ từ tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt, trong phòng chỉ có mình ta.

Tạ Chiêu chống tay ngồi dậy, ánh mắt lạnh băng, giọng điệu đầy châm chọc:

“Nhị tiểu thư, dùng tính mạng của cô vương làm con cờ, quả nhiên là một nước cờ hay.”

Ta mỉm cười, đưa chén thuốc đến gần môi hắn, nhẹ nhàng thổi nguội, ôn nhu nói:

“Làm phiền điện hạ rồi.”

Tạ Chiêu nhắm mắt, như thể đã chấp nhận số phận, một hơi uống cạn chén thuốc.

Hắn ngả người xuống giường, quay lưng về phía ta, hờ hững nói:

“Ngươi thà đợi ta chết rồi mới cứu thì hơn.”

Ta cười cười, nhẹ giọng nịnh nọt:

“Vậy không biết điện hạ có thể vất vả thêm một chút, giả bệnh thêm vài ngày nữa không?”

Bởi vì ta muốn nhân cơ hội này, khiến Thẩm Cẩm Dao vĩnh viễn không thể trở mình!

17

Mặc dù Tạ Chiêu cực kỳ không hài lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị ta thuyết phục.

Dù sao thì, hắn cũng cần một quân cờ trung thành, tuyệt đối không rời bỏ hắn.

Trong những ngày Tạ Chiêu giả bệnh, Hoàng đế và Thái hậu lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Thái hậu thậm chí đích thân đến đại lao, ra lệnh giải Thẩm Cẩm Dao ra ngoài để thẩm vấn.

Thẩm Cẩm Dao đã chịu không ít khổ sở trong ngục.

Khuôn mặt trắng bệch, y phục bị kéo xộc xệch, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cả người trông vô cùng đáng thương.

Vừa nhìn thấy Thái hậu, nàng ta liền liều mạng dập đầu.

“Thần nữ chưa bao giờ có ý định hại Thái tử!

“Xin Thái hậu nương nương minh xét!”

Nhưng Thái hậu chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, đôi mắt toát lên vẻ băng lãnh:

“Trưởng nữ của Thẩm gia, phẩm hạnh bất chính, không xứng với danh hiệu Hoa Tiên.

“Truyền lệnh: Đày đến chùa Thanh Đăng, suốt đời tu hành!”

Lời vừa dứt, Thẩm Cẩm Dao hoàn toàn suy sụp, cả người ngã xuống đất.

Đôi mắt đẫm lệ, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy từng cơn, nàng ta không ngừng lẩm bẩm:

“Ta là Hoa Tiên… Ta là Hoa Tiên…”

“Dù ta có sai, cũng nên là muội muội ta chịu tội thay!”

“Hơn nữa, ta chưa từng có ý hại Thái tử!”

Lúc này, ta vịn tay Tạ Chiêu, đứng ngay trước cửa đại điện.

Tạ Chiêu chậm rãi bước vào, mỗi bước chân hắn đi đều yếu ớt vô lực, hễ đi hai bước liền ho khan một tiếng, sắc mặt vẫn bệnh tật như cũ.

Hắn vừa cúi người hành lễ, Thái hậu đã vội vàng ngăn lại, ánh mắt đầy đau lòng:

“Chiêu nhi, thân thể con còn yếu, không cần đa lễ.”

Thẩm Cẩm Dao thấy Tạ Chiêu tiến đến, liền lao tới quỳ bên chân hắn, dập đầu cầu xin:

“Thái tử điện hạ!

“Xin ngài hãy nói một lời vì thần nữ!”

Tạ Chiêu siết chặt tay, khẽ ho khan hai tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng lại sắc bén như lưỡi dao:

“Hoàng tổ mẫu…

“Nữ nhân này tâm tư bất chính, rõ ràng có ý hại bổn vương bệnh nặng.

“Nếu không có Tận Hoan, bổn vương e rằng đã mất mạng.”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Thái hậu biến đổi ngay tức khắc.

Ngay cả Hoàng đế cũng kinh hoàng đến mức run tay, chén trà trên bàn rơi xuống vỡ nát.

Tạ Chiêu cúi thấp mi mắt, giọng nói ngày càng yếu dần, như thể có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

Hắn khẽ khàng mở miệng:

“Từ nhỏ, Thẩm Cẩm Dao đã nghĩ ra cái gọi là ‘thai kỳ ăn chay’…

“Ả ta không chỉ suýt hại chết đệ đệ chưa chào đời của mình, mà còn liên lụy bao nhiêu thai phụ vô tội trong thiên hạ…

“Thế mà Thừa tướng lại bao che cho ả ta, còn để chính thê của mình đứng ra gánh tội thay…”

Nói xong, hắn ho kịch liệt hai tiếng, rồi tựa người vào ta, tựa như sắp kiệt sức.

Lúc này, Hoàng đế và Thái hậu vừa tức giận, vừa khiếp sợ.

Hoàng đế giận dữ đập bàn, trừng mắt ra lệnh:

“Loại nữ nhân ác độc này…

“Người đâu, ban rượu độc!”

Thẩm Cẩm Dao run lên bần bật, lết đến trước mặt ta, dập đầu cầu xin.

“Tận Hoan!

“Ta là tỷ tỷ của muội!

“Muội không thể trơ mắt nhìn ta chết!”

Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng đỡ Tạ Chiêu ngồi xuống, ánh mắt nhìn nàng ta không chút dao động.

Khi ta quay lưng lại, bên ngoài điện vẫn còn vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết của nàng ta.

Nhưng ta không hề lên tiếng cầu xin tha thứ.

Một người như Thẩm Cẩm Dao… lời vô ích, chỉ cần ra tay là đủ!

Sau khi chuyện này kết thúc, Tạ Chiêu nhân danh ân cứu mạng, đích thân đề nghị Hoàng đế tứ hôn cho ta, phong ta làm Thái tử phi.

Hoàng đế vốn sủng ái Tạ Chiêu, vì vậy ngay lập tức chọn ngày lành tháng tốt, ban hôn cho chúng ta.

Ngày đại hôn, chính Tạ Chiêu đích thân nắm tay ta, dẫn ta bước vào tẩm cung.

Ta vén khăn voan, nhìn thấy mẫu thân ngồi ở một góc điện.

Bà nhìn ta mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương và tự hào.

Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy

Dù thế gian này có hỗn loạn ra sao, dù bao nhiêu kẻ phản bội ta, chỉ cần có mẫu thân ở đây, ta sẽ luôn yên lòng.

Sau khi hoàn thành ba lạy bái đường, ta theo Tạ Chiêu bước vào động phòng.

Buổi tối hôm ấy, nha hoàn thân cận của ta lặng lẽ dâng lên một chiếc vòng ngọc bích.

Nó chính là vật duy nhất mẫu thân mang theo khi xuất giá, bà đã từng nói:

“Ngày nào con xuất giá, mẫu thân sẽ tặng lại cho con.”

Ta cẩn thận nắm chặt chiếc vòng, trong lòng có chút xúc động, nước mắt bất giác lặng lẽ rơi xuống.

Do Thừa tướng từng che giấu tội ác của Thẩm Cẩm Dao, nên bị Hoàng đế giáng chức ba cấp liên tiếp.

Nhưng để củng cố địa vị của ta, ta đã sinh cho Tạ Chiêu một trai một gái.

Năm thứ năm sau khi thành thân, Tạ Chiêu thuận lợi đăng cơ, trở thành Hoàng đế Đại Yến.

Còn ta

Trở thành Hoàng hậu của hắn.

Đệ đệ của ta, Thẩm Tư Lễ, cũng giống như kiếp trước, thông qua khoa cử, trở thành Tân khoa Thám Hoa lang.

Ba mẫu tử nhà ta, sau bao năm chịu đựng phong ba bão táp, cuối cùng cũng đón được ánh bình minh rạng rỡ.

Tương lai của ta

Sáng lạn như vầng dương.

(Hết.)