Chương 1 - Hoa Không Tàn, Trăng Mãi Sáng
[FULL] Hoa Không Tàn, Trăng Mãi Sáng
Tác giả: Điềm Tâm Ngạnh Hán
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Ngay ngày đầu tiên được gả vào phủ tướng quân, phu quân của ta đã chết trận mất rồi.
Ta ôm bài vị của hắn khóc lóc thảm thiết hơn bất kỳ ai, khiến cho người nào người nấy đều bảo rằng ta mệnh khổ.
Thế nhưng ngay khi đêm đến, ta ngồi đếm tiền trợ cấp vì phu quân tử trận mà cười đến mức ngủ không yên.
Sau đó, cuộc sống quả phụ của ta vô cùng dễ chịu.
Hôm nay thì sờ múi bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở một cửa hàng, ngày kia lại đi nghe tiểu quan hát hí khúc.
Cho đến một ngày nọ.
Hộ vệ bỗng lắc mình biến thân, hóa thành vị phu quân đoản mệnh chết sớm kia của ta.
Hắn cưỡi trên ngựa cao, vừa nhìn ta vừa cười lạnh:
“Man Man, số tiền trợ cấp của ta, nàng tiêu có đủ không?”
1
Hôm nay là ngày thất đầu của Thẩm Tiêu Hành.
Ta ôm bài vị của hắn trong lòng, vừa rải tiền giấy vừa khóc lóc thảm thương. Nước mắt lưng tròng, từng câu từng chữ như rỉ máu:
"Phu quân ơi, sao chàng lại nhẫn tâm mà bỏ lại ta một mình như vậy! Ta phải sống thế nào đây!"
Trên phố Trường An, người đi đường đành lòng mà dời đi tầm mắt, ai nấy đều than một câu thật là đáng thương.
... Mọi người đều biết rằng, bảy ngày trước, Thẩm tướng quân đã tử trận ở ải Ngọc Lâm.
Hắn chiến đấu đến phút cuối cùng, nhưng ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không để lại.
Tin chiến tử được gửi đến phủ tướng quân đúng vào ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành.
Tấm khăn đỏ chưa kịp vén lên, ta đã trở thành quả phụ.
Ta từ chối ân điển cho phép tái giá của Thánh Thượng, kiên quyết bày tỏ nguyện ý ở lại Thẩm gia.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta không chỉ lo liệu chu đáo tang sự cho Thẩm Tiêu Hành, mà còn nắm giữ việc nội trợ, duy trì chút thể diện cuối cùng cho Thẩm gia.
Nhưng chẳng ai biết được rằng, ta chỉ là kẻ thay thế.
Năm xưa, Từ gia và Thẩm gia định hôn từ trong bụng mẹ, người đính hôn với Thẩm Tiêu Hành vốn là đích tỷ của ta.
Dù chưa từng gặp mặt Thẩm Tiêu Hành, song đích tỷ đã rất chán ghét các võ tướng, nhất là khi nghe nói hắn có ngoại hình hung ác, tính khí lại thất thường, nghe nói lúc vui cũng gi//ết người, lúc không vui cũng gi//ết người.
Tóm lại, hễ mở mắt ra là hắn gi//ết.
Tỷ ấy sợ đến mức đổ bệnh, thậm chí còn nôn ra máu, thà chết chứ không chịu gả cho Thẩm Tiêu Hành.
Thế là ta, một đứa con gái bị bỏ rơi sống tại biệt trang, bị ép ngồi lên kiệu hoa thế thân cho tỷ ấy.
Nhưng thực lòng mà nói, ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.
Nên khi nghe tin Thẩm Tiêu Hành tử trận, ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ta bước vào Thẩm phủ.
Cả phủ tướng quân chìm trong tang tóc, người khóc lóc thảm thiết, kẻ treo cổ tự vẫn.
Chỉ có ta, chẳng thể nào khóc nổi.
Nhưng khi nhìn thấy một đống kỳ trân dị bảo mà triều đình ban thưởng cho thân nhân, ta thực sự phấn khích.
Ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy trong đời.
Dưới lớp áo cưới đỏ thẫm, tay ta bấu chặt vào đùi, cố gắng kìm nén nụ cười.
Người ta thường nói đời người có ba niềm vui lớn.
Thăng quan, phát tài, vong phu.
Không ngờ, mới vừa thành thân, ta đã hưởng đủ cả ba.
... Cuộc đời này, thật quá dễ dàng!
2
Không biết là do ta diễn hơi quá hay những ngày qua quá mệt mỏi, vừa bước vào phủ tướng quân, mắt ta bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
"Phu nhân, cẩn thận!"
Một nam nhân áo đen bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy ta, chưởng phong cực ổn.
Ta định thần lại, nhìn kỹ.
Người nọ tuy mặc trang phục hộ vệ của phủ, nhưng gương mặt hắn thanh tú, sáng sủa, vô cùng dễ nhìn. Hắn còn đẹp trai hơn cả Vương Nhị mặt rỗ ở biệt trang của chúng ta.
Ta có chút ngạc nhiên.
Kể từ khi đến phủ tướng quân, ngoài lão quản gia và vài tiểu nha hoàn, ta hiếm khi thấy các nam nhân ở tiền viện. Không ngờ rằng, trong phủ lại có một hộ vệ khôi ngô như vậy?
Ta yếu ớt tựa vào lòng hắn, hai mắt khép lại, lập tức giả vờ ngất xỉu.