Chương 3 - Hoa Hồng Đẫm Máu

Kiếp trước, tôi đã bị dáng vẻ hoàn hảo đó lừa gạt, nhận lời tỏ tình của cậu ta.

Khi Kiều Viêm nói rằng tất cả chỉ là một màn chinh phục, tôi không tin, cho đến khi chính miệng Kỳ Tự thừa nhận.

Đối mặt với chất vấn của tôi, cậu ta vẫn cười dịu dàng, nhưng những lời nói ra lại đau đớn đến tận xương tủy:

“Giang Tuệ, tôi mới nhận ra, thực ra cậu rất giống người bạn thanh mai trúc mã của tôi.

“Nhưng cô ấy vừa trong sáng vừa ngoan ngoãn, không rẻ tiền như cậu.

“Dù đứng đầu khối bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng chỉ là thứ dễ dụ.”

Nếu sự tàn nhẫn của Kiều Viêm là ngây ngô, thì sự ác ý của Kỳ Tự lại thuần túy là lạnh lẽo.

Lúc này, dưới ánh hoàng hôn.

Kỳ Tự cúi đầu, dịu dàng nhìn tôi:

“Cảm ơn cậu đã đến dạy thêm cho A Viêm.

“Sau này, nhờ cậu quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.”

Tôi ngẩng đầu, không chút né tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đẹp đẽ của cậu:

“Ý cậu là Kiều Viêm tính tình không tốt, khó gần, nên tôi phải thông cảm nhiều hơn?”

Kỳ Tự ngẩn ra, sau đó bật cười:

“Tôi không có ý đó.”

Đúng lúc này, con ngựa nâu sẫm của cậu đột nhiên hừ mạnh, cúi đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi như tỏ vẻ thân thiết.

Kỳ Tự ngạc nhiên:

“Andrew là giống ngựa Hanover, tính tình khá khó chịu.

“Từ trước đến nay nó chưa từng thân thiết với người lạ như vậy. Có vẻ nó rất thích cậu.”

Tôi cười thầm trong lòng.

Ngựa Hanover vốn nổi tiếng với sự bình tĩnh và hiền lành, làm sao mà tính khí khó chịu được?

Rõ ràng đây là một lời nói dối khéo léo.

Không giống Kiều Viêm thẳng thắn, dễ làm người khác cảnh giác, Kỳ Tự là một kẻ săn mồi thông minh.

Kiếp trước, cậu ta lợi dụng những tình huống “vô tình” để làm tôi buông lỏng đề phòng, sau đó tiếp xúc liên tục, từng bước khiến tôi xiêu lòng, cuối cùng tự nguyện trao đi nụ hôn đầu.

Thấy tôi không có phản ứng, Kỳ Tự hơi cúi người, tao nhã chìa tay về phía tôi:

“Bạn học Giang Tuệ, cậu có muốn cưỡi ngựa cùng tôi không?”

Ánh hoàng hôn lãng mạn, một chàng trai đẹp đẽ, và bầu không khí hoàn hảo… Kỳ Tự chắc mẩm tôi sẽ không từ chối.

Nhưng cậu ta đã nhầm.

Kiếp trước, Kỳ Tự kéo tôi lên ngựa, lợi dụng hiệu ứng cầu treo trong lúc cưỡi để khiến tôi rung động, từ đó bắt đầu kế hoạch chinh phục.

Hiện tại, tôi chỉ lướt mắt qua bàn tay đang chìa ra của cậu, rồi đột ngột hỏi:

“Cái đó là gì?”

Bị phá vỡ nhịp điệu, trong mắt Kỳ Tự thoáng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Cậu thu tay về, gỡ chiếc ghim cài áo có hình hoa diên vĩ đen, đưa cho tôi:

“Cậu nói cái này sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ghim đen.

Tôi biết rõ camera livestream của Kỳ Tự nằm ngay trong đó.

Không chỉ khéo léo và tài giỏi, cậu ta còn có tâm lý vững vàng đến đáng sợ, dám đưa nó thẳng đến trước mặt tôi.

Bình luận trên diễn đàn rộn ràng:

【Sao tôi có cảm giác cô ấy đang nhìn chằm chằm qua ống kính? Sợ quá!】

【Không thể nào, thiết bị quay của nhà họ Kỳ là loại tiên tiến nhất, diễn đàn livestream cũng đã chặn cô ấy rồi.】

【Căng thẳng quá, tặng ngay một cái “Lễ hội lớn”!】

Thấy tôi chăm chú nhìn chiếc ghim, Kỳ Tự thản nhiên nói:

“Cậu thích à?

“Nếu thích, tôi có thể tặng cậu.”

Tôi rời ánh mắt khỏi chiếc ghim, đột nhiên nở một nụ cười:

“Không cần.

“Ý nghĩa của hoa diên vĩ đen, tôi không thích.”

Kỳ Tự nhất quyết đòi lái xe đưa tôi về trường.

Thực ra, biệt thự cách trường không xa, chỉ mất khoảng 10 phút lái xe.

Phiền một nỗi, từ đây đến trường lại không có xe buýt trực tiếp.

Nhìn Kỳ Tự đang ngồi trong chiếc siêu xe Lamborghini Revuelto, tôi hơi do dự nói:

“Cậu vẫn chưa đủ tuổi lái xe.”

Kỳ Tự mỉm cười, lấy bằng lái ra lắc lắc trước mặt tôi:

“Yên tâm, tôi đã thi ở nước ngoài rồi.

Vậy, bạn học Giang Tuệ, không biết tôi có vinh hạnh được đưa cậu về không?”

Trên đường về, tôi ngồi ghế sau im lặng học từ vựng.

Lúc này, trên livestream cũng rất sôi nổi:

“【Aaaaaa học thảo lạnh lùng thực sự quá quyến rũ! Nhưng mà học sinh nghèo kia cũng thật thiếu lịch sự ha.】

【Không chừng là giả bộ kiêu kỳ để gây chú ý đấy, phim thần tượng không phải toàn thế à?】

【Ơ này, chỉ mình tôi để ý đến tiếng động cơ siêu mượt của chiếc siêu xe này thôi sao?!】”

Chiếc xe lao vun vút, không bao lâu đã dừng trước cổng trường.

Tôi định mở cửa xe để xuống, nhưng nhận ra cửa đã bị khóa.

Tôi nhíu mày nhìn về phía ghế lái, thì nghe Kỳ Tự nửa đùa nửa thật hỏi:

“Bạn học Giang Tuệ, cậu định trả tiền xe thế nào đây?”

Tôi rút từ trong túi ra hai tờ 100 tệ nhàu nát, đau lòng đưa cho cậu:

“Không cần thối.”

Kỳ Tự cười đến mắt cong lại:

“Thành ý lớn lắm, tiếc là tôi không thiếu tiền.”

Tôi và cậu ta đối diện im lặng vài giây.

Đột nhiên, tôi nghiêng đầu, như thể vừa nhận ra điều gì đó:

“Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?”

“Kỳ Tự, tôi mới phát hiện, thực ra cậu rất giống người bạn thanh mai trúc mã của tôi.”

Livestream lập tức bùng nổ:

“【Trời đất, kiểu tán tỉnh cũ rích này!】

【Cô ấy nghĩ như vậy là học thảo sẽ chú ý đến mình à? Đúng là ảo tưởng do xem phim thần tượng quá nhiều.】

【Không ai để ý học thảo im lặng hơi lâu sao?】”

Ánh mắt Kỳ Tự thoáng chút nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi tiếp tục mỉm cười, nói thêm:

“Nhưng mà cậu ấy ngoan ngoãn và thuần khiết lắm,

chứ không như cậu, lại còn khóa con gái trong xe.”

Sau khi xuống xe.

Tôi đứng bên cạnh, tươi cười nhét hai tờ 100 tệ qua cửa sổ xe vừa hạ xuống.

Nhìn chiếc siêu xe giống như một con quái thú gầm rú phóng đi, nụ cười trên mặt tôi dần phai nhạt.

Kiếp trước, trong hôn lễ của mình, Kỳ Tự từng nói rằng nụ cười của cô dâu khiến cậu nhớ về mối tình đầu—cô bạn thanh mai trúc mã.

Tôi và Kỳ Tự xuất thân hoàn toàn khác biệt, không thể nào là thanh mai trúc mã của cậu ta được.

Chỉ có một khả năng: Kỳ Tự có một người bạn thanh mai, và tôi vô tình có ngoại hình giống cô ấy.

Biết trước điều này, không có lý do gì tôi không tận dụng nó.

Tôi đã mượn danh nghĩa “thanh mai” của cậu ta.

Kỳ Tự là người nhạy cảm, đa nghi.

Với những người như vậy, bạn chỉ cần gieo một câu hỏi nửa úp nửa mở, họ sẽ tự mình suy nghĩ và tìm câu trả lời.

Trong quá trình đó, họ sẽ không thể tránh khỏi việc chú ý đến bạn, làm quen và hiểu bạn hơn.

Việc tiếp xúc lặp lại thường xuyên sẽ tăng thiện cảm, dẫn đến cảm xúc “ngày lâu sinh tình.”

Nói thật, tôi còn phải cảm ơn kiếp trước của Kỳ Tự vì đã dạy tôi rất nhiều “kỹ năng.”

Những tháng tiếp theo, mọi thứ êm đềm trôi qua.

Tôi mỗi ngày chỉ qua lại giữa ba điểm: lớp học, thư viện và nhà ăn.

Cuối tuần, tôi đến tiệm hoa làm thêm, sau đó đến biệt thự của Kiều Viêm để dạy học.

Mỗi lần gặp cậu ta, tôi đều mang theo một bông hồng Floyd.

Ban đầu, Kiều Viêm cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần đã quen với điều đó.

Tôi không vì những chuyện kiếp trước mà qua loa trong việc giảng dạy, mà kiên nhẫn giúp cậu nắm vững kiến thức.

Kiếp trước, vì từ chối dạy học cho Kiều Viêm, tôi bị gán cho cái mác “người nhà quê cứng đầu, thiếu chân thành.”

Thậm chí, khi thành tích của tôi giảm sút vì trầm cảm, có người còn vu khống rằng tôi gian lận để đạt điểm cao trước đó.

Lần này, tôi sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Thời tiết dần trở lạnh, chẳng mấy chốc đã sang mùa đông, ngày ngắn đêm dài.

Học kỳ một lớp 11 sắp kết thúc, kỳ thi cuối kỳ cũng đến gần.

Cuối tuần.

Tại biệt thự riêng.

Kiều Viêm ngồi thẳng người trước bàn học, khuôn mặt hiếm khi hiện lên chút căng thẳng:

“Thế nào rồi?”

Tôi đặt bút đỏ xuống sau khi chấm bài:

“Bài thi toán này cậu được 63 điểm. Tiến bộ rồi đấy.”

“Qua điểm trung bình rồi?!”

Ông quản gia đứng cạnh vốn đã chuẩn bị sẵn, vui mừng reo lên, rồi kéo nổ một chiếc pháo giấy không biết kiếm từ đâu ra.

“Đoàng!”

Trong mưa hoa và dây ruy băng lấp lánh, Kiều Viêm bất ngờ túm lấy tôi từ ghế, nhấc bổng lên và xoay vòng vòng.

Tôi giật mình hoảng hốt, chợt hối hận vì lúc nãy không nhắc cậu rằng điểm tối đa là 150.

Thấy vậy, ông quản gia lẳng lặng rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Bị xoay đến chóng mặt, tôi nghiến răng, gõ mạnh vào đầu Kiều Viêm:

“Thả tôi xuống!

Cậu mà xoay thêm một vòng nữa thì hôm nay không có hoa đâu!”

Nghe vậy, Kiều Viêm vội đặt tôi xuống, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn:

“Tôi sai rồi, không nên chọc cậu. Lần sau không dám nữa.

Hoa của tôi đâu? Thưởng tôi đi!”

Tôi trừng mắt nhìn cậu, đưa bông hồng cho cậu.

Kiều Viêm nhận lấy hoa, cười tinh nghịch:

“Gạt cậu đấy, lần sau vẫn dám.”

Tôi: “…”

Kỳ thi cuối kỳ đến gần, tôi càng bận rộn hơn.

Tại thư viện.

Tôi đang ôn bài cho kỳ sau thì cảm thấy có ai đó chạm nhẹ vào vai mình.

Ngẩng lên, tôi thấy một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt tròn đang đỏ bừng vì ngượng.

Cô ấy đưa một phong thư màu hồng về phía tôi, nói:

“Giang Tuệ, cậu có thể giúp mình đưa lá thư này cho Kỳ Tự được không?”

Tôi cau mày, không nhận lấy.

Cô gái này tên là Lý Uyển, cũng là một học sinh đặc ưu giống tôi, được nhận vào trường nhờ thành tích xuất sắc.

Kiếp trước, cô ấy là một trong số ít những người không tham gia vào livestream chinh phục.

Sau khi tôi qua đời, cô ấy biết được sự thật và còn viết đơn tố cáo thay tôi.

Đáng tiếc, lá đơn vừa gửi đi đã bị gia đình Kỳ chặn lại, không gây được chút sóng gió nào.

Thấy tôi im lặng, Lý Uyển vội giải thích:

“Cậu mỗi cuối tuần đều được Kỳ Tự đưa về.

Nên mình nghĩ nhờ cậu giúp chuyện này…”

Tôi thẳng thừng từ chối:

“Xin lỗi, mình không giúp được.”

Lý Uyển sững người, không hiểu hỏi lại:

“Tại sao? Chẳng lẽ cậu cũng thích Kỳ Tự sao?”

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh lập tức im bặt.

Đám học sinh gan lớn bắt đầu len lén liếc về phía tôi.

Tôi nhìn thoáng qua những chiếc camera gắn trên trần nhà rồi lắc đầu với Lý Uyển:

“Nói chung là không được.”

Lý Uyển là người đơn thuần, chắc chắn không đấu lại được Kỳ Tự đầy thủ đoạn.

Tôi không muốn cô ấy đi vào vết xe đổ của tôi ở kiếp trước, nhưng vì bị camera giám sát khắp nơi nên không thể nói rõ sự thật, đành hy vọng cô ấy tự biết khó mà lui.

Lý Uyển cắn môi, giậm chân một cái, nhét phong thư màu hồng vào tay tôi:

“Nếu cậu không thích Kỳ Tự thì giúp mình đi!

Cảm ơn cậu nhé, Giang Tuệ!”

Nhìn bóng dáng cô ấy chạy xa, tôi không cảm xúc siết chặt lá thư tình trong tay.

Sau vụ lá thư, thái độ của Kiều Viêm đối với tôi bỗng trở nên lạnh nhạt.

Trước đây, mỗi ngày cậu có thể nhắn cho tôi hàng trăm tin: từ bài toán, sticker, đến những lời độc thoại vô nghĩa.

Vậy mà giờ đây, Kiều Viêm đã im lặng suốt một tuần.

Bận rộn với việc học, tôi cảm thấy yên tĩnh cũng tốt, chẳng nghĩ đến việc chủ động đi tìm cậu.

Nếu tôi có thể thấy những dòng bình luận trực tiếp trên livestream, chắc hẳn tôi sẽ phát hiện khán giả đang bắt đầu “đốt nến cầu nguyện” cho tôi:

【Cảm giác cặp đôi nghiêm túc này sắp kết thúc rồi. Thật tiếc, tôi vừa tặng 9 quả tên lửa. Rõ ràng học bá rất để tâm đến lá thư tình kia.】

【Đừng biện minh nữa. Một bên tặng hoa cho thái tử, một bên lại ghen tuông vứt thư tình gửi cho học thảo. Không phải đang bắt cá hai tay sao?】

【Tiếc thật, tôi còn tưởng họ có chút tương tác dễ thương cơ.】