Chương 4 - Hoa Hải Đường Chưa Ngủ

Cháu trai trưởng của nhà họ Phùng bị tai nạn xe cộ, tin tức vẫn luôn đứng đầu bản hot search. Tô Đường là người nhà họ Tô nên cũng từng đi bệnh viện thăm, chỉ là trước giờ cô không biết người đó là anh của Phùng Hải Tranh.Có lẽ đó là tai nạn ngoài ý muốn, ban đầu anh của Phùng Hải Tranh được giao quyền quản lý sản nghiệp gia đình, hiện giờ không thể không giao lại cho Phùng Hải Tranh.
Lúc khi ở quân đội, Phùng Hải Tranh đã tạo cho mình không ít mối quan hệ, không sai khi nói, nhà họ Phùng là 'hổ phụ sinh hổ tử'.
Hai người tuy là bạn cũ, nhưng lúc làm trong môi trường quân đội, lại bận công việc nên hai người rất hiếm khi có cơ hội gặp nhau. Tô Đường rời khỏi đội ngũ đã gần nửa năm cũng chưa gặp lại Phùng Hải Tranh. Bây giờ người đang ngồi ở trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Sau khi thêm phương thức liên lạc xong, hai người lại im ắng một trận.
Uống xong nửa ly cà phê, Phùng Hải Tranh mở miệng nói: "Lúc trước anh gửi ảnh chụp, em nhận được chưa?"
"Ừm, đã nhận được." Tô Đường gật gật đầu.
Tô Đường và Phạm Tình Tình trước khi rời khỏi đội ngũ có đến kí túc cùng mấy người quen biết cùng nhau chụp tấm ảnh. Anh gửi ảnh chụp qua điện thoại cho Tô Đường, dòng tin nhắn ít ỏi, nói là 'cho em bức ảnh này làm kỉ niệm'.
Để tránh bầu không khí thêm tẻ gắt, Tô Đường khuấy động không khí nói: "Kỹ thuật chụp ảnh của đội trưởng Tiêu cũng không tệ, tôi rất trân trọng tấm ảnh đó."
"Tấm ảnh đó là do tôi chọn." Phùng Hải Tranh nói.
Đề cập đến bức ảnh đó, Tô Đường nhớ tới chuyện này.
Biết anh được phân đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, hoàn toàn không có tin tức gì về anh, cô lo lắng rất nhiều, có thể xem như là ngóng trông từng ngày. Cô chưa từng lo lắng cho một người nhiều như vậy, suy nghĩ chốc lát, vấn đề có thể do hai người là bạn bè thâm tình trong truyền thuyết.
Tô Đường có nuôi một con mèo, nó khá là ngoan ngoãn, nhưng không lâu sau đó, con mèo nhảy nhót lung tung trong thư phòng của cô, làm vỡ khung ảnh.
Khi đó Tô Đường mới phát hiện bí mật đằng sau bức ảnh chụp ngày đó.
-----"Rạng sáng bốn giờ, tôi thấy hoa hải đường chưa ngủ."
Là chữ anh viết.
Thấy Tô Đường thất thần một lúc không nói chuyện, Phùng Hải Tranh thay đổi chủ đề, hỏi: "Em cảm thấy tôi thế nào?"
Tô Đường đại khái cũng hiểu được lờ anh nói, liền dời mắt đi, giả vờ nghe không hiểu: "Cái gì thế nào?"
"Thật không dám giấu giếm, lúc trước tôi cũng không biết đối tượng xem mắt của tôi là em", Phùng Hải Tranh hỏi thẳng vấn đề, "Ý của tôi là, tôi cảm thấy em rất phù hợp. Có thể nói, chúng ta có thể cho nhau cơ hội tìm hiểu một chút?"
"Khụ khụ khụ..." Tô Đường không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp hỏi thẳng như vậy, vừa mới nhấp một ngụm cafe xém nữa đã bị sặc.
Cô vội vàng tiếp nhận khăn giấy anh đưa xoa xoa miệng, tiếp tục giả ngu nhìn anh nói: "Anh có ý gì? Tôi nghe không rõ."
"Tôi chưa từng có kin h nghiệm đi xem mắt, đây là lần đầu tiên", Phùng Hải Tranh vừa nhìn Tô Đường vừa mang theo ý dò hỏi: "Nếu cùng đối tượng xem mắt lần đầu gặp mặt đã trực tiếp phát triển thành quan hệ nam nữ, tốc độ có phải hơi nhanh không?"
"Anh đừng nói vậy, thật dọa người."
"Lời này dọa đến em sao?"
Tô Đường gật đầu theo bản năng, lại thong thả lắc đầu.
"Biểu cảm này của em xem ra đã bị dọa rồi." Phùng Hải Tranh bưng ly cafe lên, lại buông xuống. Anh nắm hai tay chà xát: "Là tôi đường đột, xin lỗi em."
"Không, người xin lỗi nên là tôi mới đúng." Tô Đường dùng tay vén vài sợi tóc, để tránh cho bầu không khí phát triển theo tình huống kì quái hơn, cô chủ động mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đã quên nói với anh, lát nữa bạn trai tôi đến đón."
"Em... Bạn trai?" Phùng Hải Tranh kinh ngạc nhìn cô. Giữa hai mày nhăn lại.
***Mình có hơi bận nên sẽ ra chương chậm chút nhé. Mọi người đợi mình nha <3