Chương 5 - Hóa Đơn Bí Mật
“Tôi không bắt anh nhìn…”
“Vậy giờ cô khóc cho ai xem?”
“Tôi…”
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, phiền.”
Anh ta quay vào phòng.
“Ngủ sớm đi, mai mẹ tôi còn ăn sáng.”
Cửa đóng lại.
Tôi nằm trên sofa, mở mắt nhìn trần nhà.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập.
Từng nhịp, từng nhịp.
Chậm.
Yếu.
Như sắp ngừng lại.
4.
5.
Mẹ chồng ở lại một tuần.
Suốt tuần đó, ngày nào tôi cũng dậy lúc sáu giờ sáng để nấu bữa sáng cho bà.
Tiểu long bao, sữa đậu nành, quẩy chiên.
Bà muốn ăn gì, tôi làm cái đó.
Làm xong bữa sáng, tôi mặc quần áo cho con, rửa mặt cho con, đút con ăn.
Sau đó dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ, chuẩn bị bữa trưa.
Ăn trưa xong, mẹ chồng nghỉ trưa, tôi rửa chén, lau sàn, lau bàn.
Buổi chiều chơi với con, chuẩn bị bữa tối.
Ăn tối xong lại dọn dẹp, dỗ con ngủ.
Đến khi xong hết mọi việc, đã là mười một giờ đêm.
Tôi mệt đến mức đứng không vững.
Nhưng Trần Hạo lại nói: “Em ở nhà không phải là để làm mấy việc này sao?”
Hôm nay, mẹ chồng cuối cùng cũng về.
“Con trai, mẹ đi đây.”
Bà nắm tay Trần Hạo.
“Mẹ, để con tiễn mẹ.”
“Không cần, con còn phải đi làm.”
“Vậy để Lâm Vũ đưa mẹ đi.”
Trần Hạo nhìn tôi.
“Em đưa mẹ anh ra bến xe.”
“Vâng.”
Tôi bế con, đi cùng mẹ chồng ra ngoài.
Bến xe cách nhà hai cây số.
Tôi đẩy xe nôi, mẹ chồng đi bên cạnh.
“Lâm Vũ.”
Bà bất chợt gọi tôi.
“Dạ?”
“Con trai tôi đối xử với cô tốt lắm rồi.”
Tôi không nói gì.
“Cô phải biết ơn, hiểu chưa?”
“Dạ, con biết.”
“Cô là đàn bà, ở nhà chẳng làm gì, con tôi còn nuôi cô, vậy là cô phải biết đủ.”
“Vâng.”
“Đừng có suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, con tôi đi làm áp lực rất lớn.”
“Vâng.”
“Còn nữa, phải chăm con cho tốt, đừng để nó đói.”
“Con biết rồi ạ.”
Tới bến xe, mẹ chồng lên xe.
Tôi đứng yên nhìn xe chạy đi.
Sau đó bế con quay về.
Đi ngang qua một trung tâm thương mại, tôi dừng lại.
Trong tủ kính, ma-nơ-canh mặc một chiếc váy liền thật đẹp.
Giá: 1.299 tệ.
Tôi nhìn rất lâu, rồi quay người rời đi.
Về đến nhà, Trần Hạo đã đi rồi.
Trên bàn trà có để lại một tờ giấy: Tối có tiệc, không về ăn cơm.
Tôi vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác.
Mở tủ lạnh, bên trong trống trơn.
Cả tuần qua mẹ chồng ở lại, tôi phải nấu ba bữa mỗi ngày.
Rau không đủ, tôi không dám hỏi Trần Hạo xin tiền.
Đành nhịn bớt khẩu phần ăn của mình.
Giờ tủ lạnh chỉ còn hai quả trứng và nửa bát cơm thừa.
Tôi luộc trứng cho con, còn mình ăn cơm nguội.
Ăn xong, tôi ngồi thẫn thờ trên sofa.
Điện thoại reo.
Là Tiểu Đình.
“Vũ Vũ, cậu nghĩ thế nào rồi?”
“Sao cơ?”
“Chuyện lần trước tớ nói đó, cậu có muốn đến công ty tớ làm không?”
Tôi sững người.
Tuần trước ở quán cà phê, Tiểu Đình nói công ty cô ấy đang thiếu một vị trí hành chính.
Lương không cao, 6.000 tệ một tháng.
Nhưng có thể dẫn con đi làm cùng.
“Tớ…”
“Cậu đừng do dự nữa.”
Tiểu Đình nói.
“Nếu cậu cứ tiếp tục như thế, sẽ có chuyện đấy.”
“Tớ biết.”
“Vậy cậu đi làm chứ?”
Tôi cắn môi.
“Để tớ suy nghĩ thêm.”
“Còn suy nghĩ?”
Tiểu Đình thở dài.
“Vũ Vũ, rốt cuộc cậu đang sợ gì vậy?”
Tôi không trả lời.
Tôi sợ gì?
Tôi sợ Trần Hạo không đồng ý.
Tôi sợ anh ta nói: “Cô là phụ nữ, đi làm cái gì?”
Tôi sợ anh ta nói: “Cô trông con còn không xong, còn đòi đi làm?”
“Vũ Vũ, nghe tớ nói.”
Giọng Tiểu Đình nghiêm túc.
“Bây giờ cậu nhất định phải có thu nhập riêng.”
“Tớ biết.”
“Vậy còn chần chừ gì nữa?”
“Tớ…”
“Đừng tớ tớ nữa, mai bắt đầu đi làm luôn, tớ chờ cậu.”
Cô ấy cúp máy.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn điện thoại.
Ngày mai đi làm.
Nhưng Trần Hạo sẽ đồng ý chứ?
Tối chín giờ, Trần Hạo về nhà.
Toàn thân nồng nặc mùi rượu.
“Anh uống nhiều quá à?”
“Ừ.”
Anh ta ngả người xuống sofa.
“Trần Hạo, em có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn đi làm.”
Anh ta sững người, rồi bật cười.
“Em nói gì cơ?”
“Em muốn đi làm.”
“Đi làm?”
Anh ta ngồi dậy.
“Em biết làm gì?”
“Em có thể làm hành chính.”
“Hành chính?”
Anh ta cười khẩy.
“Em ở nhà năm năm rồi, còn biết làm hành chính gì?”
“Em có thể học.”
“Học?”
Anh ta đứng dậy, bước tới trước mặt tôi.
“Em biết ngoài kia có bao nhiêu sinh viên đại học thất nghiệp không?”
“Em biết.”
“Biết mà còn đi?”
“Nhưng em cần công việc.”
“Cần?”
Anh ta nhìn chằm chằm tôi.
“Em cần cái gì? Nhà thiếu ăn hay thiếu mặc?”
“Không phải ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“Em muốn có thu nhập riêng.”
“Thu nhập riêng?”
Anh ta cười lớn.
“Em thấy tôi cho em không đủ à?”
“Không phải.”
“Vậy em cần tiền để làm gì?”
“Em…”