Chương 3 - Hồ Yêu Tìm Kiếm Tình Yêu
Từ Tranh liếc hắn một cái, không nói gì.
Hắn vuốt lông ta, cảm giác không tệ, nên không ngừng tay.
Ta rúc trong lòng hắn, được hắn vuốt ve cũng thấy dễ chịu.
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn bảo Tiểu Phúc ra ngoài, sau đó đặt ta xuống đất.
“Vừa rồi có điều mạo phạm, kính mong hồ tiên nương tử đừng trách.”
Từ Tranh vừa nói vừa hành lễ rất cung kính.
Ta nghĩ, vậy cũng không cần giả nữa, liền hóa lại dáng người, dù sao ta thích hình người hơn.
Từ Tranh trơ mắt nhìn ta biến thành người, hai mắt mở to tròn xoe.
Rốt cuộc cũng không ngất nữa.
“Ta không phải hồ tiên, chỉ là ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi mà thôi.”
Từ Tranh vẻ mặt khó hiểu: “Bảo hộ ta?”
Ta nghiêm túc gật đầu, nhân quả không thể nói rõ.
“Là tổ tông nhà họ Từ phái người đến à?”
Hắn nói thế cũng chẳng sai, dù gì tiền kiếp của hắn cũng là tổ tông nhà họ Từ.
Ta tiếp tục gật đầu.
Từ Tranh lộ vẻ đột nhiên tỉnh ngộ.
Từ lần đó về sau, Từ Tranh thực sự xem ta như tổ tông mà cung phụng.
Chuẩn bị cho ta một gian phòng tốt nhất, bài trí trong phòng đều theo sở thích của ta.
Bởi người khác không thấy được ta, nên Từ Tranh đều hỏi qua ý ta trước, rồi mới sai người đi làm.
Dần dà, ta và Từ Tranh cũng quen thuộc với nhau.
“Xu Tranh, người trong phủ đều nói ngươi mắc chứng bệnh kỳ quái, thích tự nói chuyện một mình.
‘Tự nói chuyện’ là chỉ ai vậy?”
Từ Tranh đặt sổ sách xuống, kiên nhẫn giải thích.
“Đó là vì người khác không thấy dáng người của nàng, chỉ thấy ta một mình nói chuyện, nên cho rằng ta có bệnh, tự nói với bản thân.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Chuẩn hồ tiên lại học thêm được điều mới.
“Xu Tranh, ta có thể hỏi ngươi một câu nữa không?”
Từ Tranh gật đầu, nghiêm túc lắng nghe ta nói.
Ta hỏi hắn:
“Nếu ngươi đã tiễn đưcha mẹ đoạn đường cuối cùng, thế gian không còn thân nhân, cũng chưa thành thân, ngươi sẽ làm gì?”
“Ý nàng là giống bây giờ sao?” Từ Tranh nghi hoặc hỏi.
“Không hẳn, ví như ngươi mọi sự thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường.”
“Nếu thật là vậy, ta sẽ bán hết những gì có thể bán.
Sau đó đi nhìn lại cô nương mà ta từng yêu nhất, mang theo tất cả tiền bạc chu du khắp nơi mà tuổi trẻ từng mong mỏi.
Cuối cùng quay lại đây, uống một ít rượu, thong thả bước đến chỗ phụ mẫu.
Họ sẽ đến đón ta.”
Thôi rồi, hắn vẫn là muốn chết.
Không!
Hắn nói sẽ đi tìm một cô nương!
“Vậy cô nương mà ngươi yêu nhất là ai?”
“Không biết.”
“Không biết?” Ta không kìm được, giọng cao hẳn lên vài phần.
Hắn làm sao có thể không biết, người mà ta ba đời ba kiếp tìm kiếm, hắn lại nói không biết.
“Ta không biết phải hình dung nàng thế nào cho chính xác…”
4.
Dạo gần đây người trong phủ ai nấy đều vui vẻ, bởi vì thân thể lão gia khá hơn, ăn uống cũng không ít.
Tuy rằng phần lớn đồ ăn đều vào bụng ta.
Mỗi lần Từ Tranh sai hạ nhân đưa thức ăn vào nội thất, chờ bọn họ hầu hạ hắn rửa sạch tay, hắn liền đuổi hết người đi, không có phân phó thì không ai được bước vào nội viện.
Sau đó Từ Tranh sẽ đích thân giúp ta rửa tay.
Hắn nói tuy ta lai lịch lớn (do tổ tông phái đến), nhưng đến phủ họ Từ rồi thì phải theo quy củ làm người.
Ăn cơm trước phải rửa tay.
“Vậy nếu ta biến thành hồ ly thì cũng phải rửa sao?”
Ta thích dáng thú khi ăn, vốn đã quen từ trước.
Động tác lau tay của Từ Tranh khựng lại.
Ta liền lập tức hóa thành hình hồ ly, đặt móng lên tay hắn.
Từ Tranh im lặng lau lại lần nữa.
Ngay lúc ta đang ngồi trên bàn ăn ngon lành, Từ Tranh nhìn ta thở dài không ngớt.
“Tiểu hồ, ngươi làm đổ đĩa rồi. Tiểu hồ, không được leo lên bàn ăn, ngồi xuống. Tiểu hồ, đuôi rơi vào trong bát, toàn là lông. Tiểu hồ…”
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
“Ngươi, cứ thế ăn đi.”
Từ Tranh lặng lẽ bưng bát cơm lên, chỉ ăn cơm trắng.
Hứ, rốt cuộc hắn vẫn là chê ta.
Hắn nói sau này đợi hạ nhân rời đi, ta hãy biến lại thành hình người cùng hắn dùng bữa.
Ban đầu ta chưa quen, Từ Tranh liền từng chút một dạy ta cách dùng đũa, cách gắp thức ăn trong đĩa.
Trong viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái hoặc tiếng giận dữ của Từ Tranh.
Người trong phủ đều đồn rằng lão gia bị hồ ly tinh mê hoặc.
Lời đồn này chẳng bao lâu đã lan khắp kinh thành.
Khởi đầu là do ta ăn chán khẩu vị của phủ họ Từ.
Từ Tranh là người bệnh, nên dù là món gì hạ nhân cũng ưu tiên khẩu vị của hắn.
Thế nên miệng ta nhạt đến độ có thể tuôn nước lã.
Có lần Từ Tranh dự yến tiệc trở về, người đầy mùi rượu càng khiến hồ ly thêm thích.
“Từ Tranh, ngươi đi ăn món ngon gì mà không mang theo ta?”
Từ Tranh cười cười:
“Tiểu hồ ngươi lớn gan rồi, còn dám trách ta. Đến đây, mang cho ngươi con gà quay.
Tiệc đầy tháng cháu trai nhà lão gia họ Chu, ta và hắn có làm ăn, không thể không đi.
Chẳng phải ta đã vội vã trở về cùng ngươi ăn cơm rồi sao?”
Từ Tranh về cũng không tính là muộn, giờ này chắc là đưa lễ xong liền thuận tay lấy luôn một con gà quay mang về.