Chương 6 - Hồ Ly Tinh Và Thái Tử Gia

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Từ góc nhìn hồ ly mà nói thì anh cũng khá đẹp trai, còn theo tiêu chuẩn loài người thì khỏi phải bàn.

Rất nhiều người thích Tạ Dụ.

Tôi gật đầu: “Đẹp trai.”

Hồ Ly Đại Tiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, không được tìm người xấu làm vấy bẩn huyết thống xinh đẹp của nhà ta.”

Tôi: …

“Con nhìn người cũng đâu đến nỗi tệ vậy!”

15

Ở nhà ba ngày, tôi chỉ ăn, săn, ngủ và chơi với bầy hồ ly nhỏ.

Sau khi kể xong chuyện tôi làm thực tập sinh vất vả trong xã hội loài người, trời cũng gần tối rồi.

Lũ hồ ly nhỏ bị cha mẹ gọi về tổ.

Có một con lưu luyến không muốn đi: “Chị ơi, cuối cùng chị giải quyết khoản bồi thường hợp đồng thế nào vậy?”

Tôi vỗ đầu nó: “Lần sau kể tiếp nha.”

Nó bị mẹ cắn gáy tha đi.

Tôi nằm dưới gốc cây đa lớn ở đầu làng, tắm nắng chiều rực rỡ.

Ấm áp ghê.

Tôi hóa thành người.

Phơi nắng.

Phơi nắng thích quá, chỉ muốn lắc đuôi.

Tôi biến ra đuôi, quẫy quẫy vài cái.

Tôi nắm lấy đuôi của mình chơi đùa, chải vuốt bộ lông mềm mịn xinh đẹp.

Tự nhiên lại nghĩ tới Tạ Dụ.

“Đồ xấu xa. Dám không thích hồ ly.”

Lần sau gặp nhất định phải đánh anh một trận.

Tôi ngáp một cái, nằm bò trên khúc gỗ nhắm mắt lại.

Đột nhiên, cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi quay đầu lại.

Thấy eo mình bị một cánh tay ôm lấy.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, có thể nhìn thấy mạch máu mờ mờ dưới da.

Mỗi khi dùng lực sẽ nổi rõ lên, đặc biệt là lúc ôm eo tôi — cực kỳ quyến rũ.

Khoan đã.

Tại sao lại có bàn tay ở đây?

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Một gương mặt quen thuộc hiện ra — chỉ là trông có vẻ tiều tụy hơn trước, cằm còn lún phún râu.

Ánh mắt Tạ Dụ dời từ mặt tôi sang đuôi tôi, rồi không do dự mà chạm vào.

Anh xoa từ chóp đuôi lên tận gốc.

Giọng anh cũng khàn khàn: “Đuôi thật à?”

Tôi bật dậy như bị điện giật: “Tất nhiên là thật! Anh, anh không được chạm vào nữa!”

Tôi vừa nói thật đuôi, anh không những không buông ra, mà còn bế tôi vào lòng chơi tiếp.

Không được chạm đuôi kiểu đó!

Tôi bị anh xoa đến mềm nhũn cả người, chỉ có thể bấu lấy áo anh, run rẩy rít lên: “Ghét hồ ly thì không được chạm tôi!”

Đã ghét hồ ly tinh mà còn dám xoa đuôi hồ ly.

Không cho xoa!

Tạ Dụ rất vô lý: “Anh cứ chạm đó.”

“Không được!”

Tạ Dụ từ tốn vuốt đuôi tôi: “Một con hồ ly nào đó nợ anh một triệu rưỡi, anh xoa vài cái thì sao chứ? Trên người em có chỗ nào anh chưa từng chạm qua?”

Câu sau không tính.

Còn câu trước…

Tôi dựng lông: Tại sao em lại nợ anh một triệu rưỡi?!”

Rõ ràng chỉ có năm trăm ngàn thôi mà!

“Cục Quản Lý Yêu Quái tìm đến anh, anh trả thêm một triệu nữa.”

Tôi: !

Tôi trợn to mắt: “Sao lại tìm đến anh?”

Rõ ràng tôi đã chọn về nhà rồi mà.

Tạ Dụ: “Anh là bạn đời của em, nợ của em là nợ chung của hai vợ chồng.”

Tôi không muốn nghe: “Chúng ta không phải vợ chồng! Người ghét hồ ly không xứng làm bạn đời của em!”

Tạ Dụ cúi đầu, môi anh lành lạnh, chạm lên môi tôi.

Nụ hôn ấy rất dịu dàng.

Vừa cuốn quýt vừa tinh tế, đúng kiểu tôi thích.

Tôi bị anh hôn đến choáng váng cả đầu.

Tạ Dụ vỗ nhẹ lưng tôi: “Anh sai rồi, anh nói bậy, anh không hề ghét hồ ly, anh thích tiểu hồ ly nhất.”

Tôi quay mặt sang chỗ khác: “Anh nói dối, rõ ràng anh từng nói anh ghét hồ ly tinh.”

Tạ Dụ không đáp lời.

Tôi lén liếc anh một cái, phát hiện anh đang trầm ngâm suy nghĩ.

Tạ Dụ véo lấy tai hồ ly của tôi: “Ừ, anh không thích hồ ly.”

Anh quả nhiên đang nói dối ban nãy!

Tên đại lừa đảo!

Loài người thật đáng ghét!

Anh cúi xuống, hôn tôi thêm một cái.

“Anh thích Lương Ly Ly. Mà Lương Ly Ly là hồ ly nhỏ, nên anh cũng thích hồ ly nhỏ.”

Tôi: !

Tai tôi bắt đầu nóng lên.

Chắc tại bị phơi nắng lâu quá nên bị nắng làm bỏng rồi.

16

Buổi tối, Tạ Dụ ở lại trong tộc hồ ly của tụi tôi.

Cả đám hồ ly trong tộc lần đầu tiên thấy người thật, phấn khích lắm luôn.

Đám hồ ly nhỏ vây quanh ríu rít không ngừng.

“Trông giống hệt người mà chị Hồ Hồ dẫn về lần trước nha.”

“Người với người có gì khác nhau đâu, cái nào cũng giống cái nào hết.”

“Hai mắt một mũi, không có bộ lông đẹp như bọn mình, xấu òm.”

“Tôi thích người của chị Hồ Hồ hơn, mang cho tụi mình bao nhiêu là đồ ăn ngon. Còn người của chị Ly Ly thì chẳng hiểu chuyện gì cả.”

Tôi truyền đạt lại hết mấy lời đó cho Tạ Dụ nghe.

Chống nạnh giáo huấn anh: “Anh học hỏi chút đi, ai cũng nói anh không hiểu chuyện!”

Tạ Dụ biết lỗi liền sửa: “Lần này đi gấp quá, lần sau nhất định mang theo.”

Mấy hồ ly nhỏ chẳng tin: “Lần sau nhất định = không bao giờ. Đừng có vẽ bánh cho tụi này ăn! Ly Ly, chị đổi người khác đi, đổi một người biết mang đồ ăn ấy!”

Tạ Dụ bó tay, phải đặt hàng trong đêm nhờ người giao thức ăn đến.

Thấy anh mua đủ thứ đồ ăn ngon, mấy đứa nhỏ mới yên tĩnh lại.

Mà yên chưa được một phút, tụi nó lại bắt đầu ríu rít.

Lần này giục tôi kể nốt câu chuyện hôm trước, hỏi tôi đã xử lý tiền vi phạm hợp đồng với công ty giải trí thế nào.

Trăng đã lên cao, sáng vằng vặc.

Giữa khu rừng xanh mướt, tôi và Tạ Dụ ngồi trên khúc gỗ.

Tôi tựa vào vai anh, bầy hồ ly nhỏ quây quanh.

Tôi chỉ vào Tạ Dụ: “Là anh ấy trả cho tôi. Tôi nợ anh ấy năm trăm ngàn.”

17

Làm thực tập sinh ba tháng, tôi đói đến mức người gầy trơ cả xương.

Trên người chẳng còn tí thịt nào!

Quản lý bảo, như thế mới gọi là “vóc dáng mảnh khảnh”, lên hình mới đẹp.

Để nhanh chóng nổi tiếng kiếm tiền trả nợ công ty, tôi cắn răng chịu đựng tiếp.

Nhưng còn chưa kịp nổi tiếng, công ty đã ra chỉ thị — có một nhân vật lớn cần nhóm thực tập sinh xinh đẹp đi tiếp đón.

Tôi xinh nhất nên được chọn.

Trước lúc đi, quản lý nói: “Nắm bắt cơ hội cho tốt, đều là tài nguyên của cô đấy.”

Tôi nghe chẳng hiểu gì.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)