Chương 4 - Hồ Ly Đệ Nhất Mỹ Nhân

Trong phủ không có nữ quyến, Cố Nhiên đành lục lại y phục của mình cho ta mặc. Ta phát hiện y phục của hắn rất nhiều chiếc đều thêu hình một con hồ ly trông y hệt ta.

Lần đầu tiên hóa hình, ta mặc bạch y dài của Cố Nhiên, vui vẻ chạy quanh phòng.

Nhưng do mới hóa hình, chưa điều khiển được thân thể người, ta chạy được mấy bước liền vấp chân té nhào.

Ta nhìn mặt đất càng lúc càng gần, liền hét lên một tiếng: “Cố Nhiên!” – giọng nói đầy vẻ mê hoặc.

Cố Nhiên đưa tay kéo ta vào lòng, ôm thật chặt.

“Tư Tư, ngươi biết nói rồi.” – Hắn vui mừng khôn xiết.

“Ta vốn dĩ đã biết nói từ lâu!”

“Không giống, trước kia chỉ là tiếng ‘hu hu’ thôi, dù ta nghe hiểu được ngươi nói gì.”

Ta trợn trắng mắt. Hu hu cái đầu ngươi! Đó là bản ngôn – ngôn ngữ loài thú của ta mà!

Trải qua một đêm rộn ràng, hưng phấn trong ta cũng dần hạ xuống, cơn buồn ngủ kéo đến.

Đến giờ đi ngủ, cả hai chúng ta đều có phần xấu hổ. Trước kia đều là Cố Nhiên ôm ta vào lòng dỗ dành ta ngủ. Đêm nay cũng vậy, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta như mọi lần, dịu dàng đưa ta vào giấc mộng. Thế nhưng thân thể hắn có vẻ cứng đờ.

Ta nghĩ một lát, rồi mở miệng:

“Cố Nhiên, chi bằng để ta sang phòng khác ngủ đi.”

“Không cần.”

Cố Nhiên hiếm khi từ chối ta, lại còn ôm ta chặt hơn, như sợ chỉ lơ là một chút, ta liền biến mất khỏi thế gian.

Có lẽ vì đã quen hơi thở của hắn, ta rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, còn mộng một giấc mộng thật đẹp.

Trong mộng, ta cùng Cố Nhiên cử hành đại hôn long trọng, chiếc đuôi thứ chín cũng mọc ra, danh xưng “Đệ nhất mỹ hồ” của hồ tộc vẫn thuộc về ta, Tư Tư!

Khi tỉnh giấc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Nghe nói Cố Nhiên hiện đang ở thư phòng, viết thư báo với tông môn về chuyện muốn kết hôn cùng ta.

Còn ta, đang ở trong phòng, mặc bộ y phục xinh đẹp mà Cố Nhiên mua cho, đứng trước gương ngắm nghía dung nhan.

Quả nhiên, càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng… chiếc đuôi bị đứt kia, sao vẫn chưa mọc lại?

“Tư Tư?”

Bên ngoài bỗng có tiếng một nam tử gọi tên ta – không phải giọng của Cố Nhiên.

Ta nghe tiếng nhìn ra – là Tiểu Hùng! Tiểu Hùng sớm đã hóa hình, lúc này đang kinh ngạc nhìn thân người của ta, dường như còn không dám tin mà gọi khẽ:

“Là ngươi thật sao?”

“Là ta.”

Ánh mắt Tiểu Hùng tràn đầy kinh diễm, nhưng dường như muốn nói lại thôi.

“Tiểu Hùng, sao ngươi lại tìm thấy ta?”

Suốt nửa năm qua ta vẫn luôn ở bên cạnh Cố Nhiên, chẳng đi đâu, ngày nào cũng quấn lấy hắn, chẳng hề gặp lại Tiểu Hùng.

Thế nhưng lần này Tiểu Hùng lại mang đến cho ta một tin như sét đánh ngang tai.

Hắn nói… ta đã nhận nhầm ân nhân.

Chiếc đuôi kia không mọc lại, là bởi vì người ta ở bên suốt nửa năm qua vốn không phải ân nhân cứu mạng ta.

Tiểu Hùng là thanh mai trúc mã của ta, đương nhiên hiểu rõ việc mất đi một đuôi đối với ta nghiêm trọng thế nào. Hắn lập tức muốn đưa ta đi, tìm lại ân nhân thật sự.

“Chẳng hay các hạ định đưa thê tử của ta đi đâu?”

Cố Nhiên từ ngoài bước vào, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tiểu Hùng, rồi nắm lấy tay ta, không cho ta rời đi.

“Thê tử?!”

Tiểu Hùng chấn kinh – còn hơn cả lúc thấy ta hóa hình.

Ta nhìn Cố Nhiên rồi lại nhìn Tiểu Hùng, định mở miệng giải thích: rằng ta nhận nhầm người, rồi lại vướng vào tình kiếp, lấy thân báo đáp, muốn đợi chiếc đuôi thứ chín mọc lại…

Nhưng đến cuối cùng, chỉ thốt được một câu: “Nói ra thì dài lắm.”

Hai nam tử lúc này như sắp xung đột, ta lặng lẽ ngồi xổm sang một bên, sợ bản thân bị vạ lây.

“Vậy ra Tư Tư, ngươi ở lại bên ta… là vì đóa tiểu kim hoa kia sao?”

Cố Nhiên thương tâm nhìn ta. Xem ra hắn đã biết chân tướng từ miệng Tiểu Hùng, tuy rằng bản thân ta… cũng chỉ vừa mới biết thôi.

“Ngươi định rời đi sao?”

Cố Nhiên dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn ta.

Ta do dự. Cố Nhiên đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích hắn. Thế nhưng… nếu chiếc đuôi kia không mọc lại, ta sẽ không có pháp lực, có thể còn chẳng sống nổi quá một năm. Điều ta không thể chấp nhận nhất, chính là không thể giữ được danh hiệu “Đệ nhất mỹ hồ”.

“…Ừ.” – Ta cúi đầu đáp nhẹ một tiếng.

Tiểu Hùng thấy vậy liền bước lên, định kéo ta đi tìm ân nhân.

“Nếu tìm được rồi thì sao? Ngươi định lấy thân báo đáp hắn ư? Nhưng ngươi là thê tử của ta mà!”

Chưa kịp để ta đáp lời, Cố Nhiên đã một tay ôm lấy ta vào lòng, không chịu buông.

A a a… Bắt cóc hồ ly rồi đấy!

Giờ phải làm sao đây? Cố Nhiên không cho ta đi, nhưng nếu không đi, ta sẽ chẳng thể tìm ân nhân, cũng chẳng thể mọc ra chiếc đuôi thứ chín.

Mà chỉ còn ba ngày nữa, nửa năm ước định sẽ kết thúc.

“Hu hu…” – Chỉ nghĩ đến việc danh hiệu “Đệ nhất mỹ hồ” sắp bị Tiểu Hắc đoạt mất, ta liền không kìm được, khóc òa lên thành tiếng.

“Tư Tư, đừng khóc nữa, là ta sai rồi.”

Cố Nhiên thấy ta bật khóc, liền vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, vừa lau vừa khẽ khàng dỗ dành.

“Hai người các ngươi thôi âu yếm lẫn nhau đi! Ai nói với các ngươi rằng báo ân là phải lấy thân báo đáp hả?”

Tiểu Hùng lúc này sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn chúng ta đầy giận dữ.

Ta và Cố Nhiên đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi là đệ tử môn phái Vấn Tiên Tông đúng không?” – Tiểu Hùng nhìn về phía Cố Nhiên nói.

“Chính là tại hạ. Ta là Cố Nhiên, đệ tử thân truyền dưới trướng chưởng môn Vấn Tiên Tông.” – Tay đang lau nước mắt cho ta của Cố Nhiên khựng lại đôi chút.

“Vậy là được. Ân nhân cứu mạng của Tư Tư là người trong môn phái các ngươi, hơn nữa, còn là người ngươi rất quen.”

Tin tức của Tiểu Hùng xưa nay chưa từng sai lệch, lời hắn nói có nghĩa… cái đuôi của ta vẫn còn cứu được?

“Tiểu Hùng! Mau dẫn ta đi!” – Ta lập tức giãy khỏi vòng tay Cố Nhiên, nóng lòng muốn đi theo Tiểu Hùng tìm kiếm ân nhân.

“Tư Tư!” – Cố Nhiên đầy vẻ ghen tuông nhìn ta, ta liền vội vàng nắm tay hắn trở lại.

“Là người nào trong tông môn của ta?”

“Chính là sư tôn của ngươi – Chưởng môn Vấn Thiên Tông.”

Sắc mặt Cố Nhiên bừng sáng, so với Tiểu Hùng còn tích cực hơn, lập tức chủ động muốn dẫn ta đi gặp chưởng môn.

“Để ta đưa nàng đến gặp sư tôn. Sư tôn vốn luôn yêu quý ta nhất!”

Cố Nhiên liền gọi người chuẩn bị xe ngựa, đưa ta lên xe rời đi.