Chương 9 - Sự Xuất Hiện Của Đạo Sĩ Trừ Yêu - Hồ Ly Của Hắn
9
Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thất bại bao giờ.
Đã muốn dốc lòng tu hành thuật mê hoặc lòng người thì chẳng có lý do gì để từ bỏ Cố Văn Tinh cả.
Ta định gia tăng chút kích thích, ví dụ như nêm thêm cho bữa cơm tối nay một ít thuốc Mê Hồn.
Ta đang ở trong phòng cân nhắc gia giảm liều lượng sao cho thỏa đáng thì cửa phòng bị đạp tung ra.
Dẫn đầu là một cô gái choàng áo tím trông có vẻ rất thanh cao. Thấy ta thì nàng ta cũng sửng sốt ra mặt.
"Ngươi là ai?"
Nàng ta hỏi.
"Ta... Cha ta mới mất vì dịch tả, ta lưu lạc khắp nơi. May có đạo sĩ Cố tốt bụng cho ta ở nhờ..."
Ta bịa bừa, nhấc tay áo che nửa mặt, tận lực để bản thân trông yếu đuối nhất có thể.
Mãi mà đám người đối diện không có phản ứng gì.
Ta trộm dò xét, trừ cô gái dẫn đầu khoác áo tím thì những người còn lại đều mặc áo trắng buộc tóc cao, treo xâu tiền đồng bên hông.
Là đạo sĩ trừ yêu.
"Cố Văn Tinh... Sao thằng nhãi Cố Văn Tinh kia dám!"
Cô gái đó hẳn là tức lắm, xắn ống tay áo đi lên kéo ta lại gần.
"Muội muội, đừng nghe hắn! Hắn chính là ung nhọt của giới võ lâm!"
"Nhưng... nhưng mà... Công tử đối xử rất tốt với ta..."
"Muội thật là khờ quá đi, hắn chỉ ham muốn cơ thể của muội thôi!"
"..."
Nếu hắn ham muốn cơ thể của ta thật thì vì sao đến tận bây giờ còn chưa ra tay?
Cô gái đó thấy không khuyên nổi ta thì hào sảng ngồi xuống trước mặt ta, nói thẳng không nể nang:
"Ta nói cho muội biết, Cố Văn Tinh…"
Nếu ta gặp phải Cố Văn Tinh như lời nàng ta nói thì ta chắc chắn sẽ cách được hắn xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Nàng ta miêu tả Cố Văn Tinh như một ác ma mặt mũi bặm trợn ba đầu sáu tay vô tiền khoáng hậu.
Thấy nàng ta nói liên miên đến mức khô cả cổ, ta pha một ấm trà mời uống.
Nàng ta uống ừng ực không chút hoài nghi.
Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thất bại bao giờ.
Đã muốn dốc lòng tu hành thuật mê hoặc lòng người thì chẳng có lý do gì để từ bỏ Cố Văn Tinh cả.
Ta định gia tăng chút kích thích, ví dụ như nêm thêm cho bữa cơm tối nay một ít thuốc Mê Hồn.
Ta đang ở trong phòng cân nhắc gia giảm liều lượng sao cho thỏa đáng thì cửa phòng bị đạp tung ra.
Dẫn đầu là một cô gái choàng áo tím trông có vẻ rất thanh cao. Thấy ta thì nàng ta cũng sửng sốt ra mặt.
"Ngươi là ai?"
Nàng ta hỏi.
"Ta... Cha ta mới mất vì dịch tả, ta lưu lạc khắp nơi. May có đạo sĩ Cố tốt bụng cho ta ở nhờ..."
Ta bịa bừa, nhấc tay áo che nửa mặt, tận lực để bản thân trông yếu đuối nhất có thể.
Mãi mà đám người đối diện không có phản ứng gì.
Ta trộm dò xét, trừ cô gái dẫn đầu khoác áo tím thì những người còn lại đều mặc áo trắng buộc tóc cao, treo xâu tiền đồng bên hông.
Là đạo sĩ trừ yêu.
"Cố Văn Tinh... Sao thằng nhãi Cố Văn Tinh kia dám!"
Cô gái đó hẳn là tức lắm, xắn ống tay áo đi lên kéo ta lại gần.
"Muội muội, đừng nghe hắn! Hắn chính là ung nhọt của giới võ lâm!"
"Nhưng... nhưng mà... Công tử đối xử rất tốt với ta..."
"Muội thật là khờ quá đi, hắn chỉ ham muốn cơ thể của muội thôi!"
"..."
Nếu hắn ham muốn cơ thể của ta thật thì vì sao đến tận bây giờ còn chưa ra tay?
Cô gái đó thấy không khuyên nổi ta thì hào sảng ngồi xuống trước mặt ta, nói thẳng không nể nang:
"Ta nói cho muội biết, Cố Văn Tinh…"
Nếu ta gặp phải Cố Văn Tinh như lời nàng ta nói thì ta chắc chắn sẽ cách được hắn xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Nàng ta miêu tả Cố Văn Tinh như một ác ma mặt mũi bặm trợn ba đầu sáu tay vô tiền khoáng hậu.
Thấy nàng ta nói liên miên đến mức khô cả cổ, ta pha một ấm trà mời uống.
Nàng ta uống ừng ực không chút hoài nghi.