Chương 6 - Hồ Điều Ước Nơi Công Sở
Anh móc ra từ túi một chiếc hộp quà tinh xảo, khi nhìn rõ logo thương hiệu trên vỏ hộp, tôi hoàn toàn sững sờ.
“Cho… em đó.”
Chính là loại sôcôla mà hôm đó tôi cố tình để anh nhìn thấy.
Thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc đó.
Bên tai chỉ còn tiếng gió vù vù, cùng tiếng tim đập rộn ràng không rõ là của ai.
Thấy tôi mãi không phản ứng, mắt anh thoáng hiện vẻ hoảng hốt, giọng nói cũng run run.
“Không… thích sao?”
“Em thích.”
Tôi lí nhí đáp, nhận lấy hộp sôcôla trong tay anh.
Bóc một viên ra, theo bản năng tôi đưa cho anh, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, liền nhét vào miệng mình.
“Suýt thì quên, anh không ăn đồ ngọt mà.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt anh lập tức sáng lên.
Tôi chợt nhận ra câu nói đó tiết lộ điều gì, má lập tức nóng ran.
Đang định giải thích, thì tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa, giám đốc Lâm đích thân đến.
“Tổng giám đốc Trì, thật ngại quá, bọn dưới vì vội đi ăn nên lỡ tay khóa cửa trước!”
Trì Dụ lịch sự tỏ vẻ thông cảm, mỉm cười xã giao đáp lại.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy nụ cười của anh hơi gượng, thậm chí có chút thất vọng.
14
Trên đường về, Trì Dụ có gì đó rất kỳ lạ.
Lúc thì cầm điện thoại gõ lia lịa, lúc lại đưa tay bóp trán như đang suy nghĩ gì rất căng.
Tôi mở điện thoại ra xem, thì phát hiện Trì Dụ lại vừa mới đăng bài viết.
[Đã tặng sôcôla rồi! Nhưng đúng lúc không khí ngọt ngào nhất thì bị một người không biết điều phá hỏng!!]
[Nhưng cô ấy lại nhớ tôi không ăn ngọt! Vui quá đi mất! Kích động thật sự luôn!]
[Bây giờ cô ấy đang ngồi ngay cạnh tôi, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhịn khó quá, phải lên đây chia sẻ niềm vui mới được!]
Nhìn từng dòng chữ như tràn ra niềm hạnh phúc, lòng tôi cũng ngọt ngào theo.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh không nhịn được.
Anh vẫn nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên lại không thể che giấu nổi cảm xúc thật sự.
Xe từ từ dừng lại, tôi mới phát hiện anh lái xe thẳng đến dưới khu nhà tôi.
“Cái đó… bản thiết kế vẫn còn vài điểm cần chỉnh, hay là ta bàn thêm chút nữa?”
Tôi không suy nghĩ gì đã buột miệng.
“Hay lên nhà em đi?”
Dẫn anh bước lên cầu thang hẹp của khu tập thể, tôi mới chợt nhớ ra, với môi trường đơn sơ như thế này, Trì Dụ làm sao chịu nổi.
Nhưng điều bất ngờ là, anh thích nghi rất nhanh.
Ngồi trên chiếc ghế salon cũ kỹ như thể chỗ ngồi của riêng mình, tao nhã bình tĩnh, khí chất bẩm sinh khiến cả căn phòng cũ nát cũng sáng bừng lên.
“Miên Miên, chỗ này cần chỉnh lại một chút.”
Anh chỉ vào bản vẽ, vẻ mặt chăm chú.
Tới lần thứ hai anh gọi tôi bằng cái tên thân mật ấy, tôi mới nhận ra cách xưng hô ấy có bao nhiêu gần gũi.
Mặt tôi đỏ lên, tai Trì Dụ cũng ửng hồng.
Anh thong thả mà chắc chắn, đưa ra cho tôi mấy đề xuất cải tiến rất thực tế.
Đến khi sửa xong, tôi nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi.
Trì Dụ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bỗng nhíu chặt mày.
Tôi nhìn theo, ngoài kia từ lúc nào đã mưa xối xả.
Tôi đảo mắt nhìn chiếc giường đơn trong phòng chứa đồ, ngượng ngùng nói:
“Ở đây có một chiếc giường, nếu anh không chê thì…”
“Không chê.”
Anh đồng ý ngay lập tức, tôi còn chưa nói hết câu, anh đã nhận lời.
Sau đó liền đi thẳng đến chiếc giường đơn nhỏ kia.
15
Có lẽ vì quá mệt nên vừa nằm xuống giường là tôi ngủ luôn.
Còn tôi không hề hay biết, ở phòng chứa đồ bên cạnh, Trì Dụ lúc này phấn khích đến mức không sao ngủ nổi, ôm điện thoại gõ bài như điên.
[Tôi biết ngay là cô ấy cũng có cảm tình với tôi mà! Tôi đã ngủ lại nhà cô ấy rồi! Tuy là ngủ ở phòng chứa đồ!]
[Cách một tấm rèm mà tôi vẫn nhìn thấy gương mặt ngủ say của cô ấy, hàng mi dài và dày, má ửng hồng nhẹ, sao lại đáng yêu đến thế!]
[Thật sự không nỡ nhắm mắt, sợ rằng chỉ cần ngủ dậy thôi, mọi thứ sẽ hóa thành giấc mơ mất!]
Dân mạng cú đêm lập tức chộp được bài đăng mới.
[Chủ thớt, tới mức này rồi mà chưa ra tay? Anh bị gì đấy??]
Trì Dụ phản hồi ngay.
[Cậu tưởng ai cũng giống cậu à? Tôi không phải cái loại chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới. Tôi và cô ấy không vội mấy chuyện đó, hơn nữa, tôi cần gì phải khoe khoang là tôi kiềm chế vất vả cỡ nào?]
[Cậu không hiểu đâu, tuy cơ thể có chút khó chịu, nhưng chỉ cần được lặng lẽ nhìn cô ấy thôi, tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi.]
Một bình luận khác lập tức nối tiếp.
[Không ngờ luôn, chủ thớt lại còn là kiểu trai trong sáng.]
[Nhưng mà này, nếu con gái thật sự thích anh, chắc chắn cũng có cảm giác mà. Nếu không là vì anh quá xấu, thì là… anh hiểu rồi đấy!]
Với câu này, Trì Dụ lại phản hồi ngay.
[Sao? Cậu ghen tị vì tôi sắp có được hạnh phúc à?]
[Tôi cảm nhận được cô ấy cũng thích tôi rồi, mấy chuyện đó, sớm muộn gì cũng đến thôi!]
16
Sáng hôm sau, tôi đi cùng xe với Trì Dụ đến công ty.
Dưới mắt anh có quầng thâm nhẹ, rõ ràng là cả đêm trong cái phòng tồi tàn ấy anh chẳng ngủ được.
Gần đến công ty, tôi sợ bị người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm, nên viện cớ xuống xe sớm, đợi vài phút mới vào toà nhà.
Gần như cùng lúc đó, bài viết của Trì Dụ được cập nhật.
[Chẳng lẽ tôi khó chấp nhận đến thế? Bịa đại một lý do ngớ ngẩn chỉ để không cùng tôi đi vào? Thật sự nghĩ tôi không nhận ra sao?]
[Hôm qua còn rất tốt đẹp… rốt cuộc là sai ở đâu chứ?]
Công việc nặng nề khiến tôi không còn thời gian để quan tâm đến bài viết nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi đảm nhận một dự án lớn như của Lâm thị, thành bại liên quan trực tiếp đến tiền đồ của tôi.
Thậm chí căn hộ mà tôi ngắm nghía bao lâu nay, cũng sắp trong tầm tay rồi.
Suốt một tháng trời, tôi hết ở công trình lại về văn phòng sửa bản vẽ.
Trì Dụ thì thường xuyên đến chỗ tôi, mang theo đủ loại đồ ăn vặt bổ sung năng lượng, nhưng tôi chẳng có thời gian mà ăn.
Tôi còn nhớ có lần anh đích thân đến mời tôi ăn lẩu.
Nhưng lúc ấy dự án đang trong giai đoạn then chốt, một bữa lẩu quá mất thời gian, lại còn ám mùi nặng, không phù hợp để đi gặp khách sau đó.
Tôi đành phải từ chối.