Chương 3 - Hồ Điều Ước Nơi Công Sở

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi theo phản xạ đưa tay đỡ lấy.

Chỉ là trong bóng tối mù mịt, hoảng loạn thế nào lại nắm trúng tay anh.

Lòng bàn tay nóng hừng hực, làm tôi gần như rụt tay lại ngay lập tức.

Tim đập rộn ràng không hiểu vì sao, đến cả giọng nói cũng run run mà tôi không hề hay biết.

“Tổng giám đốc Trì, anh… không sao chứ?”

Giọng anh mang theo chút bực bội, khiến tôi không để ý đến gương mặt đỏ lên trong bóng tối và tia xót xa lướt qua đáy mắt anh.

“Em sống ở nơi thế này à?”

Tôi cười ngượng.

“Nơi này rẻ hơn gần hai nghìn so với khu gần công ty mà.”

Trì Dụ không nói gì thêm, tiếp tục khiêng tủ lạnh lên.

Khi tôi mở cửa, chân mày anh lại lần nữa nhíu chặt, sắc mặt cũng sầm xuống.

Tường bong tróc, giường gỗ cũ nát, ưu điểm duy nhất chắc là gọn gàng sạch sẽ.

Nghe nói gia đình anh khá giả, chắc chưa từng đặt chân đến nơi như thế này.

Tôi đưa cho anh một chai nước.

“Tổng giám đốc Trì, để em tự lắp là được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”

Anh ngẩng đầu chạm phải ánh mắt tôi, rồi lại vội vàng dời đi.

Xem ra đúng là không chịu nổi môi trường này thật.

“Tổng giám đốc Trì, vậy anh đi cẩn thận nhé.”

Tôi lễ phép và tinh tế nói ra lời mà anh còn chưa kịp mở miệng.

Chỉ là sắc mặt Trì Dụ lại càng khó coi, đồng tử run lên, ánh mắt ánh lên nét thất vọng tôi chẳng thể hiểu được.

Ngay cả bóng lưng khi quay đi cũng lộ ra vẻ cô đơn khó tả.

6

Vui vẻ lắp xong tủ lạnh, tôi chợt phát hiện bài viết lại cập nhật mới.

[Cảm ơn cao nhân! Đây là lần đầu tiên trong ba năm tôi được ở riêng với cô ấy!]

[Dù có chút sự cố khiến tôi hơi tiếc nuối, nhưng khoảnh khắc cô ấy nắm tay tôi, tôi thật sự hiểu được cảm giác tim đập thình thịch, thở gấp là thế nào.]

Trong đầu không kìm được hiện lên cảnh tượng tôi nắm lấy tay Trì Dụ trong bóng tối.

Bàn tay lạnh lạnh dần nóng lên nơi đầu ngón tay, ngay cả nhịp tim cũng tăng theo.

Nhưng tình huống khi đó rõ ràng là ngoài ý muốn, sao lại tính là nắm tay được?

Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, tiếp tục lướt xem bình luận.

[Chủ thớt, hai người nắm tay rồi á? Phát triển nhanh thế?]

Trì Dụ lập tức trả lời.

[Phải, mà cô ấy cũng ngại nữa.]

[Oa! Vậy là sắp tới cảnh hôn môi, nấu ăn rồi nhỉ!]

[Không vội, cô ấy vẫn chưa biết tôi thích cô ấy, hơn nữa tôi tuyệt đối là người tôn trọng ý muốn của cô ấy. Bước đột phá lần này đủ để tôi vui thật lâu rồi!]

Từng câu từng chữ đều toát lên niềm hân hoan rạo rực.

Nhưng lúc rời khỏi nhà tôi, tâm trạng anh hình như không tốt lắm.

Với lại khi đó tôi cũng chẳng hề xấu hổ gì, cho dù có đi chăng nữa, hành lang tối om như vậy, anh nhìn thấy kiểu gì được?

Cuối cùng, tôi đưa ra một kết luận chắc như đinh đóng cột.

Chắc chắn là sau khi rời nhà tôi, anh lại đi gặp người khác.

7

Một người như tôi, đặt đầu xuống gối là ngủ, vậy mà đêm qua lại hiếm hoi mất ngủ.

Cả đêm mơ màng hỗn loạn, hình như còn mơ thấy gương mặt đẹp trai muốn “rụng rời” của Trì Dụ nữa.

Sáng hôm sau, tôi lết đến công ty với hai quầng thâm đen sì dưới mắt, vừa đặt chân vào thì bị chị Hạ bàn bên cạnh kéo tay lại đầy kích động.

“Miên Miên, em xem thông báo công ty chưa, toàn bộ nhân viên được tăng lương hai ngàn đó!”

Tăng lương hai ngàn!

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Mức tăng này đúng là con số mà tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!

Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ chợt lóe lên.

Tối qua tôi vừa mới kể với Trì Dụ là ở cái khu nhà cũ kia có thể tiết kiệm được đúng hai ngàn tiền thuê.

Lẽ nào…

“Tổng giám đốc Trì của tụi mình đúng là biết nghĩ cho nhân viên, nói là muốn nâng cao chất lượng sống cho mọi người đấy!”

Thật sự chỉ là nghĩ cho nhân viên thôi sao?

Nghi ngờ mà tối qua tôi cố gắng đè xuống, giờ phút này như hạt giống rơi xuống lòng đất, lập tức bén rễ.

Dây leo lan nhanh như điên, không một tiếng động thì thầm với tôi.

Trì Dụ tăng lương là vì tôi, mà tôi chính là người anh thầm yêu suốt ba năm qua.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực chiếu thẳng lên người mình.

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía văn phòng Trì Dụ.

Anh đúng là đang đứng ở cửa, tay cầm tài liệu, cúi đầu đọc gì đó.

Nhưng đôi tai đỏ rực kia, như sắp nhỏ máu đến nơi, khiến tôi không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

Anh ta thật sự muốn phát điên với tôi mà.

Tôi hoàn toàn không thể nào tập trung làm việc nổi nữa!

Suy nghĩ mười giây, tôi bỗng đứng bật dậy, bước thẳng đến văn phòng của anh.

Anh chọn giấu giếm, thì tôi sẽ chủ động tấn công, làm rõ chân tướng!

8

Thấy tôi bước thẳng về phía mình, anh hơi khựng lại, rồi quay người vội vã rút vào phòng làm việc.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, anh đã ngay ngắn ngồi sau bàn, như thể chưa từng rời khỏi đó.

Ánh nắng sớm lướt qua bậu cửa, viền lên thân người anh một vầng sáng nhạt màu vàng kim.

Anh cụp mắt xuống.

Ngón tay đang lật tài liệu hơi dừng lại, rồi từ từ ngẩng lên, như thể bây giờ mới phát hiện ra tôi đến.

Hừ~ diễn đạt thật!

Vừa rồi rõ ràng là thấy tôi mới quay về phòng mà.

“Giang Miên Miên, em tìm tôi có việc gì sao?”

Giọng anh bình thản, không gợn chút sóng.

Nhưng một câu đó lại khiến tôi bối rối.

Tôi đến quá đột ngột, căn bản chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào.

Nếu trực tiếp chất vấn, lỡ như không phải tôi, thì có khi chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại công ty.

Nghĩ vậy, tôi vòng sang chỗ máy pha cà phê, ánh mắt liếc trộm về phía anh.

Mùi cà phê thơm lan khắp không gian, ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi như có như không, không rời lấy một giây, mà cũng không để lộ chút cảm xúc gì.

“Tổng giám đốc Trì, chuyện tối qua… thật sự cảm ơn anh nhiều.”

Tôi đặt ly cà phê đến trước mặt anh, ánh mắt chăm chú dõi theo phản ứng của anh, nhưng vì quá căng thẳng nên móng tay mới làm lại vô tình quệt vào mu bàn tay anh.

“Á…!”

Anh rên khẽ một tiếng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)