Chương 4 - Hồ Điệp Lươn Lẹo
[ZHIHU | Hồ điệp lươn lẹo] [4]
.
Tác giả: 狐狸尾巴
.
10.
Sầm Triệt hẹn tôi gặp ở Sầm thị.
Sầm thị vẫn như cũ sừng sững giữa trung tâm thành phố, chiếm một vị trí đắc địa.
Nhưng suy cho cùng, mọi thứ vẫn vậy, người lại đã khác.
"Mật khẩu văn phòng vẫn là sinh nhật của em."
Nhìn xem, thái độ chính là như thế đấy.
Anh ta làm tôi lầm tưởng anh ta đối với tôi có tình, sau đó đập một nhát, thịt nát xương tan.
“Từ khách sạn qua đây, uống chút nước đi.” Sầm Triệt rót cho tôi một cốc nước ấm.
Quả thực tôi hơi khát, không suy nghĩ nhiều, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc sơ mi rất giản dị, nho nhã mà tự phụ, anh đã trở lại Sầm Triệt trong ấn tượng của tôi.
Tôi có chút xúc động, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không muốn lãng phí thời gian.
Tôi đặt chiếc thẻ ngân hàng lên bàn, đẩy nó đến trước mặt anh ta.
"Anh, trong thẻ có 100 triệu, em trả trước cho anh."
"Nếu như còn chưa đủ, sau này em sẽ từ từ trả lại cho anh."
Sầm Triệt ánh mắt nặng nề nhìn cái thẻ, một lúc lâu, rồi đột nhiên chế giễu cười lớn, chế giễu sự không biết lượng sức của tôi.
"Tiền này, là Thương Khiêm đưa cho em sao?"
"Trèo lên cành cao rồi liền đá anh đi, phải không?"
"Thương gia rắc rối phức tạp, em cho rằng cửa Thương gia dễ dàng vào à, hắn chỉ coi em như một món đồ chơi thế thôi!"
Trong một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ mình bị điếc.
Sao mà Sầm Triệt lại trở nên như thế này?
"Sầm Triệt, số tiền này là tôi tự kiếm được!"
Sầm Triệt không tức giận mà lại mỉm cười: "Làm sao kiếm tiền? Ngủ với Thương Khiêm, sau đó hắn cho em tiền?"
Làm sao đây? Lòng bàn tay tôi ngứa quá, đến nỗi tôi muốn tát cho anh ta một phát.
Quên đi, Sầm Triệt điên rồi.
Không cần tự làm bẩn tay.
Từ giờ trở đi, trốn thật xa, cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Tôi đột nhiên đứng dậy.
Không ngờ trời đất quay cuồng, chân nhẹ bẫng, thân thể không tự chủ ngã về phía sau.
Sầm Triệt ôm eo tôi, thì thầm vào tai tôi.
"Thời Thanh, em thật không nghe lời."
"Đây là cách duy nhất anh có thể giữ em bên cạnh mình."
11.
Sầm Triệt nhốt tôi lại.
Điện thoại bị thu, cửa ra vào có vệ sĩ đặc biệt canh gác.
Cho phép tôi di chuyển tự do trong phòng nhưng không cho tôi ra khỏi cửa.
Phòng thay đồ có đầy đủ các kiểu dáng, túi xách, giày dép cao cấp mới nhất…
Ăn các món ăn được cẩn thận chế biến bởi những đầu bếp đặc biệt.
Nhưng không có tự do thì tất cả những thứ này có ích gì?
Bảo mẫu nói với tôi.
Sau khi tôi đi, hôn ước giữa Sầm Triệt và Tần Chỉ Nhân đã bị hủy.
Cả thành phố náo loạn, dù Tần Chỉ Nhân có gây sự thế nào, Sầm Triệt vẫn từ chối.
Sầm gia và Tần gia hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Họ đều nói rằng Sầm Triệt yêu tôi.
Chỉ là quen thuận buồm xuôi gió rồi, mối tình đầu khẳng định có chút sơ suất.
Khuyên tôi nên quan tâm đến anh ta, đừng giận dỗi nữa.
Náo nhỏ thì vui, náo lớn thì hại.
Thân phận của tôi hoàn toàn không đủ tầm trong vòng tròn này, vậy tôi còn cảm thấy bất mãn gì nữa?
Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Tôi là Thời Thanh.
Tôi có lòng tự trọng.
Nước đã hắt đi không thể lấy lại được, cái tát vang dội vào mặt đau đớn, sự tủi nhục đã phải chịu khắc sâu trong tim tôi, lời nói tổn thương khắc sâu trong tâm trí…
Những thứ này không thể quên được.
Tôi không biết mình đã ở trong phòng bao lâu, cửa bị người ta mở ra.
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc bước về phía tôi.
"Thanh Thanh, biết sai chưa?"
Tôi gần như tuyệt vọng.
Ai có thể cho tôi biết tôi đã sai ở đâu không?
Sai lầm lớn nhất là yêu anh ta, nhưng tôi đã thay đổi rồi mà.
Vẻ bất mãn trên mặt tôi khiến Sầm Triệt khó chịu, anh ta cười khẩy.
"Thời Thanh, nếu không có anh, em vẫn ở trong cô nhi viện nhỏ đó, tranh giành miếng ăn với một lũ nhóc bẩn thỉu."
"Những gì em nợ anh cả đời này cũng sẽ không bao giờ trả được."
Trong lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng: “Anh muốn tôi trả như thế nào?”
Sầm Triệt từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn tôi: “Em có hai lựa chọn.”
"Cưới anh, hoặc giao thân em cho anh."
Tôi ngước nhìn anh ta.
Không, tôi chẳng chọn cái nào cả.
Tôi thẳng lưng ngồi xuống, như đã thỏa hiệp: “Được rồi, để tôi suy nghĩ đã.”
Sầm Triệt nhếch khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm đầy chiếm hữu.
Dường như nhất định phải có được.
Suy cho cùng, tôi vẫn là cô gái đã lên kế hoạch tỏ tình với anh ta trong buổi lễ trưởng thành.
Nhưng mà, Sầm Triệt, tôi không còn 18 tuổi nữa.
Làm có thể cho anh được như ý nguyện?
12.
Nắng chiếu rực rỡ ngoài ban công, những bông hoa tự do xinh đẹp nở rộ trong những chậu cây nhỏ.
Sầm Triệt không thể kiềm chế được tôi.
Ngay cả khi thịt nát xương tan, tôi cũng sẽ bỏ trốn.
Ch/ết, đáng sợ chứ.
Nhưng càng đáng sợ hơn nếu bị Sầm Triệt giam cầm suốt đời.
Hơn nữa, hai tầng thôi mà, không ch/ết được.
Chăn ga gối đệm, quần áo... Tôi vứt hết những thứ mềm mại trong có phòng.
Sau đó nhảy lên.
Chân tôi chạm đất, bắp chân đau nhức, máu dồn lên não, tôi choáng váng buồn nôn…
Khoảnh khắc trước khi ngất đi: [Toang rồi, hình như não bị hỏng rồi. 】
13.
Tòa nhà Sầm thị
Thư ký của Sầm Triệt cảm thấy giám đốc thật kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào máy tính một ngày tám trăm lần.
Một cô bé suốt ngày bất động trong phòng, có gì đáng xem chứ?
Anh cũng ngóc đầu lên nhìn lại gặp phải ánh mắt chết chóc của giám đốc.
Thư ký xấu hổ rời đi.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng "rầm", vị giám đốc thường ngày điềm tĩnh tức giận đập vỡ chiếc máy tính đắt tiền.
Thư ký quay lại, đồng tử chợt co lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của giám đốc như thế này, bối rối và bất lực.
"Dì Trần! Lập tức đưa Thời Thanh đến bệnh viện! Lập tức!"
“......”
Tôi dường như nghe thấy rất nhiều giọng nói của mọi người.
Tiếng khóc của dì Trần, lời an ủi của bác sĩ và tiếng gầm thảm thiết của Sầm Triệt.
"Thanh Thanh, sẽ không sao đâu, chịu đựng chút."
"Anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, tỉnh lại đi!"
Mẹ anh, bệnh thần kinh.
Có thể ngừng lải nhải vào tai tôi nữa được không?
Rất khó chịu!
“......”
Xương cẳng chân bị gãy, não chấn động nhẹ, vết thương không nghiêm trọng.
Nhưng Thương Khiêm rất cố chấp, chưa khỏi hẳn thì chưa được xuất viện.
Trong thời gian nằm viện này.
Sầm Triệt từ đầu đến cuối không hề đến.
Tôi biết anh ta đã bỏ cuộc.
Lòng kiêu hãnh của anh ta không cho phép tiếp tục vướng vào một người phụ nữ đã năm lần bảy lượt không nghe lời, thậm chí còn bất chấp đi nhảy lầu.
Rất tốt.
Cuối cùng tôi đã có được những gì tôi muốn.
Ngày xuất viện.
Thương Khiêm tặng tôi một bó hoa thuỷ tiên vàng lớn.
Tôi biết anh ấy muốn tôi tiến về phía trước, không bị quá khứ làm phiền nữa.
14.
Điều tôi không mong đợi là.
Cảnh Thương Khiêm tặng hoa cho tôi trong bệnh viện đã bị truyền thông vô đạo đức quay lại, đăng trên nhiều mạng xã hội.
Gần đây, Thương Khiêm rất nổi tiếng ở Thượng Hải.
Anh đã vượt qua Sầm Triệt, trở thành người đàn ông mà các tiểu thư Thượng Hải muốn kết hôn nhất.
Các phương tiện truyền thông đều chú ý đến anh.
Chỉ hận không thể từ trên người anh ấy đào ra tin tức nóng hổi gì, tạo ra sóng lớn.
Nhưng không.
Cùng con gái nuôi của Sầm gia tại bệnh viện tư bị chụp lại.
#Con gái nuôi của một gia đình giàu có leo lên một cành cao khác, hóa ra là vua kim cương ở Hong Kong#
Chủ đề này đã trở thành hot search, làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
Những phương tiện truyền thông này thực sự làm tôi khóc ch/ết.
Tôi đã không ở Thượng Hải ba năm, nhưng Thượng Hải vẫn có một truyền thuyết về tôi.
Các chị em plastic đã mất liên lạc đều gửi tin nhắn WeChat cho tôi, để hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Không những quyến rũ Sầm Triệt, mà bây giờ còn muốn cướp luôn Thương Khiêm đi, có thể chừa cho bọn họ một con đường sống sót không?
Cứu mạng.
Tôi nên trả lời bọn họ thế nào đây?
Nói với họ rằng thực ra chúng tôi rất trong sáng, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Nhưng không kịp rồi, tin đồn lan ra khắp nơi.
Làm thế nào có thể giải thích rõ ràng?
Ai tin?
Chó còn không tin.
Hơn nữa, Thương Khiêm gần đây hình như bị những hành động trước đây của tôi dọa sợ.
Mỗi ngày đều đến gặp riêng tôi… không, đến thăm tôi.
Cũng bị chụp ảnh thường xuyên hơn.
Người trong vòng tròn đều nói chúng tôi sắp có chuyện vui.
Táo bạo hơn nữa --- Sầm gia Thượng Hải và Thương gia Hồng Kông sắp có chuyện vui, con gái nuôi của Sầm gia nuôi không lỗ vốn, sắp mang về Sầm gia lãi lớn.
Thật vô nghĩa.
Vì thế tôi chưa sẵn sàng phản hồi.
Tôi vừa cất điện thoại đi thì có một cuộc gọi lạ gọi đến.
Tôi nghi ngờ nghe máy.
Là bạn tốt của Sầm Triệt, người gặp ở bệnh viện lần trước.
Tôi bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thế?”
"Thời Thanh? Sầm Triệt gần đây tâm trạng rất tệ. Cô có thể..."
“Không.” Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ta, “Nói với Sầm Triệt giúp tôi, sau này gặp lại, chỉ là người lạ.”
~~~~
Kem: phần bù cho hôm trước em bùng 1 hôm đây nhé! Hết nợ à nha 😶
.
Tác giả: 狐狸尾巴
.
10.
Sầm Triệt hẹn tôi gặp ở Sầm thị.
Sầm thị vẫn như cũ sừng sững giữa trung tâm thành phố, chiếm một vị trí đắc địa.
Nhưng suy cho cùng, mọi thứ vẫn vậy, người lại đã khác.
"Mật khẩu văn phòng vẫn là sinh nhật của em."
Nhìn xem, thái độ chính là như thế đấy.
Anh ta làm tôi lầm tưởng anh ta đối với tôi có tình, sau đó đập một nhát, thịt nát xương tan.
“Từ khách sạn qua đây, uống chút nước đi.” Sầm Triệt rót cho tôi một cốc nước ấm.
Quả thực tôi hơi khát, không suy nghĩ nhiều, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc sơ mi rất giản dị, nho nhã mà tự phụ, anh đã trở lại Sầm Triệt trong ấn tượng của tôi.
Tôi có chút xúc động, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không muốn lãng phí thời gian.
Tôi đặt chiếc thẻ ngân hàng lên bàn, đẩy nó đến trước mặt anh ta.
"Anh, trong thẻ có 100 triệu, em trả trước cho anh."
"Nếu như còn chưa đủ, sau này em sẽ từ từ trả lại cho anh."
Sầm Triệt ánh mắt nặng nề nhìn cái thẻ, một lúc lâu, rồi đột nhiên chế giễu cười lớn, chế giễu sự không biết lượng sức của tôi.
"Tiền này, là Thương Khiêm đưa cho em sao?"
"Trèo lên cành cao rồi liền đá anh đi, phải không?"
"Thương gia rắc rối phức tạp, em cho rằng cửa Thương gia dễ dàng vào à, hắn chỉ coi em như một món đồ chơi thế thôi!"
Trong một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ mình bị điếc.
Sao mà Sầm Triệt lại trở nên như thế này?
"Sầm Triệt, số tiền này là tôi tự kiếm được!"
Sầm Triệt không tức giận mà lại mỉm cười: "Làm sao kiếm tiền? Ngủ với Thương Khiêm, sau đó hắn cho em tiền?"
Làm sao đây? Lòng bàn tay tôi ngứa quá, đến nỗi tôi muốn tát cho anh ta một phát.
Quên đi, Sầm Triệt điên rồi.
Không cần tự làm bẩn tay.
Từ giờ trở đi, trốn thật xa, cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Tôi đột nhiên đứng dậy.
Không ngờ trời đất quay cuồng, chân nhẹ bẫng, thân thể không tự chủ ngã về phía sau.
Sầm Triệt ôm eo tôi, thì thầm vào tai tôi.
"Thời Thanh, em thật không nghe lời."
"Đây là cách duy nhất anh có thể giữ em bên cạnh mình."
11.
Sầm Triệt nhốt tôi lại.
Điện thoại bị thu, cửa ra vào có vệ sĩ đặc biệt canh gác.
Cho phép tôi di chuyển tự do trong phòng nhưng không cho tôi ra khỏi cửa.
Phòng thay đồ có đầy đủ các kiểu dáng, túi xách, giày dép cao cấp mới nhất…
Ăn các món ăn được cẩn thận chế biến bởi những đầu bếp đặc biệt.
Nhưng không có tự do thì tất cả những thứ này có ích gì?
Bảo mẫu nói với tôi.
Sau khi tôi đi, hôn ước giữa Sầm Triệt và Tần Chỉ Nhân đã bị hủy.
Cả thành phố náo loạn, dù Tần Chỉ Nhân có gây sự thế nào, Sầm Triệt vẫn từ chối.
Sầm gia và Tần gia hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Họ đều nói rằng Sầm Triệt yêu tôi.
Chỉ là quen thuận buồm xuôi gió rồi, mối tình đầu khẳng định có chút sơ suất.
Khuyên tôi nên quan tâm đến anh ta, đừng giận dỗi nữa.
Náo nhỏ thì vui, náo lớn thì hại.
Thân phận của tôi hoàn toàn không đủ tầm trong vòng tròn này, vậy tôi còn cảm thấy bất mãn gì nữa?
Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Tôi là Thời Thanh.
Tôi có lòng tự trọng.
Nước đã hắt đi không thể lấy lại được, cái tát vang dội vào mặt đau đớn, sự tủi nhục đã phải chịu khắc sâu trong tim tôi, lời nói tổn thương khắc sâu trong tâm trí…
Những thứ này không thể quên được.
Tôi không biết mình đã ở trong phòng bao lâu, cửa bị người ta mở ra.
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc bước về phía tôi.
"Thanh Thanh, biết sai chưa?"
Tôi gần như tuyệt vọng.
Ai có thể cho tôi biết tôi đã sai ở đâu không?
Sai lầm lớn nhất là yêu anh ta, nhưng tôi đã thay đổi rồi mà.
Vẻ bất mãn trên mặt tôi khiến Sầm Triệt khó chịu, anh ta cười khẩy.
"Thời Thanh, nếu không có anh, em vẫn ở trong cô nhi viện nhỏ đó, tranh giành miếng ăn với một lũ nhóc bẩn thỉu."
"Những gì em nợ anh cả đời này cũng sẽ không bao giờ trả được."
Trong lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng: “Anh muốn tôi trả như thế nào?”
Sầm Triệt từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn tôi: “Em có hai lựa chọn.”
"Cưới anh, hoặc giao thân em cho anh."
Tôi ngước nhìn anh ta.
Không, tôi chẳng chọn cái nào cả.
Tôi thẳng lưng ngồi xuống, như đã thỏa hiệp: “Được rồi, để tôi suy nghĩ đã.”
Sầm Triệt nhếch khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm đầy chiếm hữu.
Dường như nhất định phải có được.
Suy cho cùng, tôi vẫn là cô gái đã lên kế hoạch tỏ tình với anh ta trong buổi lễ trưởng thành.
Nhưng mà, Sầm Triệt, tôi không còn 18 tuổi nữa.
Làm có thể cho anh được như ý nguyện?
12.
Nắng chiếu rực rỡ ngoài ban công, những bông hoa tự do xinh đẹp nở rộ trong những chậu cây nhỏ.
Sầm Triệt không thể kiềm chế được tôi.
Ngay cả khi thịt nát xương tan, tôi cũng sẽ bỏ trốn.
Ch/ết, đáng sợ chứ.
Nhưng càng đáng sợ hơn nếu bị Sầm Triệt giam cầm suốt đời.
Hơn nữa, hai tầng thôi mà, không ch/ết được.
Chăn ga gối đệm, quần áo... Tôi vứt hết những thứ mềm mại trong có phòng.
Sau đó nhảy lên.
Chân tôi chạm đất, bắp chân đau nhức, máu dồn lên não, tôi choáng váng buồn nôn…
Khoảnh khắc trước khi ngất đi: [Toang rồi, hình như não bị hỏng rồi. 】
13.
Tòa nhà Sầm thị
Thư ký của Sầm Triệt cảm thấy giám đốc thật kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào máy tính một ngày tám trăm lần.
Một cô bé suốt ngày bất động trong phòng, có gì đáng xem chứ?
Anh cũng ngóc đầu lên nhìn lại gặp phải ánh mắt chết chóc của giám đốc.
Thư ký xấu hổ rời đi.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng "rầm", vị giám đốc thường ngày điềm tĩnh tức giận đập vỡ chiếc máy tính đắt tiền.
Thư ký quay lại, đồng tử chợt co lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của giám đốc như thế này, bối rối và bất lực.
"Dì Trần! Lập tức đưa Thời Thanh đến bệnh viện! Lập tức!"
“......”
Tôi dường như nghe thấy rất nhiều giọng nói của mọi người.
Tiếng khóc của dì Trần, lời an ủi của bác sĩ và tiếng gầm thảm thiết của Sầm Triệt.
"Thanh Thanh, sẽ không sao đâu, chịu đựng chút."
"Anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, tỉnh lại đi!"
Mẹ anh, bệnh thần kinh.
Có thể ngừng lải nhải vào tai tôi nữa được không?
Rất khó chịu!
“......”
Xương cẳng chân bị gãy, não chấn động nhẹ, vết thương không nghiêm trọng.
Nhưng Thương Khiêm rất cố chấp, chưa khỏi hẳn thì chưa được xuất viện.
Trong thời gian nằm viện này.
Sầm Triệt từ đầu đến cuối không hề đến.
Tôi biết anh ta đã bỏ cuộc.
Lòng kiêu hãnh của anh ta không cho phép tiếp tục vướng vào một người phụ nữ đã năm lần bảy lượt không nghe lời, thậm chí còn bất chấp đi nhảy lầu.
Rất tốt.
Cuối cùng tôi đã có được những gì tôi muốn.
Ngày xuất viện.
Thương Khiêm tặng tôi một bó hoa thuỷ tiên vàng lớn.
Tôi biết anh ấy muốn tôi tiến về phía trước, không bị quá khứ làm phiền nữa.
14.
Điều tôi không mong đợi là.
Cảnh Thương Khiêm tặng hoa cho tôi trong bệnh viện đã bị truyền thông vô đạo đức quay lại, đăng trên nhiều mạng xã hội.
Gần đây, Thương Khiêm rất nổi tiếng ở Thượng Hải.
Anh đã vượt qua Sầm Triệt, trở thành người đàn ông mà các tiểu thư Thượng Hải muốn kết hôn nhất.
Các phương tiện truyền thông đều chú ý đến anh.
Chỉ hận không thể từ trên người anh ấy đào ra tin tức nóng hổi gì, tạo ra sóng lớn.
Nhưng không.
Cùng con gái nuôi của Sầm gia tại bệnh viện tư bị chụp lại.
#Con gái nuôi của một gia đình giàu có leo lên một cành cao khác, hóa ra là vua kim cương ở Hong Kong#
Chủ đề này đã trở thành hot search, làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
Những phương tiện truyền thông này thực sự làm tôi khóc ch/ết.
Tôi đã không ở Thượng Hải ba năm, nhưng Thượng Hải vẫn có một truyền thuyết về tôi.
Các chị em plastic đã mất liên lạc đều gửi tin nhắn WeChat cho tôi, để hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Không những quyến rũ Sầm Triệt, mà bây giờ còn muốn cướp luôn Thương Khiêm đi, có thể chừa cho bọn họ một con đường sống sót không?
Cứu mạng.
Tôi nên trả lời bọn họ thế nào đây?
Nói với họ rằng thực ra chúng tôi rất trong sáng, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Nhưng không kịp rồi, tin đồn lan ra khắp nơi.
Làm thế nào có thể giải thích rõ ràng?
Ai tin?
Chó còn không tin.
Hơn nữa, Thương Khiêm gần đây hình như bị những hành động trước đây của tôi dọa sợ.
Mỗi ngày đều đến gặp riêng tôi… không, đến thăm tôi.
Cũng bị chụp ảnh thường xuyên hơn.
Người trong vòng tròn đều nói chúng tôi sắp có chuyện vui.
Táo bạo hơn nữa --- Sầm gia Thượng Hải và Thương gia Hồng Kông sắp có chuyện vui, con gái nuôi của Sầm gia nuôi không lỗ vốn, sắp mang về Sầm gia lãi lớn.
Thật vô nghĩa.
Vì thế tôi chưa sẵn sàng phản hồi.
Tôi vừa cất điện thoại đi thì có một cuộc gọi lạ gọi đến.
Tôi nghi ngờ nghe máy.
Là bạn tốt của Sầm Triệt, người gặp ở bệnh viện lần trước.
Tôi bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thế?”
"Thời Thanh? Sầm Triệt gần đây tâm trạng rất tệ. Cô có thể..."
“Không.” Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ta, “Nói với Sầm Triệt giúp tôi, sau này gặp lại, chỉ là người lạ.”
~~~~
Kem: phần bù cho hôm trước em bùng 1 hôm đây nhé! Hết nợ à nha 😶