Chương 5 - Hẹn Hò Với Nam Thần?
Có thể bạn không biết, ở nông thôn, 12 tuổi đã có thể trở thành con dâu nuôi từ bé.
Và cha mẹ ruột đã bán tôi với giá một vạn tệ tiền sính lễ.
Gia đình kia có một cậu con trai nhỏ bị bại liệt từ nhỏ.
Tôi nhìn cậu bé đó, miệng méo, mắt lệch, đi không vững.
(Lưu ý: ở đây không có ý xúc phạm người bệnh. Tôi chỉ căm ghét gia đình họ Hà đã mua tôi làm dâu nuôi, và cả chính tôi.)
Gia đình họ Hà coi cậu bé như bảo vật.
Còn tôi không phục!
Chỉ vì cậu ấy nhiều hơn tôi vài lạng thịt thôi sao?
Cậu bé đó tên là Hà Gia Gia.
Gia đình Hà gọi cậu ấy là Gia Bảo, Bảo Bối.
Tôi rất thích cái tên này.
Để có được cái tên đó, tôi đã chọn lúc âm khí nặng nhất, gào thét và vùng vẫy trên giường.
“Tôi thấy một ông già râu trắng. Ông ấy nói tôi là ngôi sao may mắn, chỉ cần dùng chữ ‘Gia’ may mắn nhất để đặt tên, tôi sẽ bảo vệ gia đình Hà an khang trăm năm.”
Gia đình Hà tin ngay.
Từ đó, ai cũng gọi tôi là Hứa Gia Gia.
Dần dần, tôi phát hiện một trò vui hơn.
Tôi tìm một vùng cây thuốc trên núi.
Sau đó giả vờ nằm mơ, làm mọi người nghĩ rằng một ông già râu trắng đã mách bảo tôi.
Tôi tiến từng bước, bắt đầu bằng việc có một bữa ăn no.
Sau đó đổi được một bộ quần áo mới.
Cuối cùng, năm 14 tuổi, sau hai năm sống trong nhà họ Hà, tôi đã được đến trường cấp 2 huyện để học tiếp.
Tôi tự giới thiệu:
“Chào mọi người, tôi là Hứa Gia Gia. Thực ra tôi có thể nhìn thấy ‘bình luận bay’ . Bình luận nói rằng tôi sẽ trở thành bạn tốt của mọi người.”
Nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi rất vụng về, lời nói dối dễ dàng bị vạch trần.
Tôi bị giáo viên cảnh cáo, khuyên răn. Trong ba năm cấp 2, tôi chuyển trường bốn lần.
Mỗi lần chuyển trường, kỹ năng nói dối của tôi lại được nâng cao.
Nhưng tôi chưa bao giờ quên học hành.
Đó là lý do tôi có thể thi đỗ cấp 3.
Khi lên cấp 3, do các vấn đề về thủ tục, việc chuyển trường không còn dễ dàng như trước.
Trước khi đến trường trọng điểm, tôi đã học hai năm tại một trường cấp 3 thường.
Ở đó, tôi gần như là nữ thần.
Tất cả các chàng trai, cô gái, người thông minh, kẻ ngốc, những người hạnh phúc, người bất hạnh, đều coi tôi như một nữ chính hoàn mỹ, không tì vết.
Tôi thao túng lòng người.
Tôi đạt được sự thỏa mãn tâm lý chưa từng có.
Chủ nhiệm lớp cũng bị vẻ ngoài của tôi đánh lừa.
Cô ấy quý trọng tài năng của tôi, thương cảm hoàn cảnh của tôi.
Cô ấy giúp tôi hoàn thành thủ tục chuyển đến trường cấp 3 tốt nhất thành phố.
Tôi nước mắt giàn giụa tạm biệt cô giáo Thẩm.
Cô Thẩm ngây thơ, đáng thương.
Cảm ơn cô đã mở ra cánh cửa công viên giải trí mới cho tôi.
Học sinh trường trọng điểm không dễ bị lừa.
Đặc biệt là cô gái tên Triệu Mạt.
Mọi người nói cô ấy xấu, không xinh đẹp.
Nhưng tôi thấy họ thật mù quáng.
Cấu trúc xương mặt tuyệt vời, ngũ quan hài hòa, tính cách khó thuần phục nhưng kiên cường.
Tất cả những điều đó tạo nên một tâm hồn thú vị, đáng để chơi đùa.
Tôi cảm nhận được rằng tôi và cô ấy là cùng một loại người.
Khác biệt ở chỗ, cô ấy sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt hơn.
Còn tôi sinh ra ở chế độ “địa ngục.”
Thật không công bằng.
Tại sao trời không thể ban cho tôi kịch bản nữ chính?
Không.
Không!
Thực ra, tôi không cần kịch bản.
Tôi chỉ cần một cây bút, để tôi không bị số phận xô đẩy.
Để tôi có thể tự viết nên kịch bản cuộc đời mình.
Người già chất đống giấy vụn ngoài hành lang, thực ra không phải bà ngoại của tôi.
Tôi chưa bao giờ may mắn có một người bà yêu thương tôi, thực sự có quan hệ máu mủ với tôi.
Bà là một người già lang thang mắc bệnh Alzheimer.
Giống như tôi, bà bị gia đình bỏ rơi, bị thế giới vứt bỏ.
Chỉ sống nhờ những lúc tỉnh táo làm lao công, nhận vài trăm tệ mỗi tháng.
Lần đầu nhìn thấy tôi, bà nhận nhầm tôi là cháu gái ruột của bà.
Bà gọi tôi là “Nàn Nàn.”
Trời ơi.
Trên thế gian này sao lại có cách gọi êm tai đến vậy.
Thế là tôi và bà trở thành một gia đình mới.
Tôi là Nàn Nàn của bà.
Bà là bà ngoại của tôi.
Tôi thừa nhận, tôi là một người rất tồi tệ.
Nhưng tôi không đến mức quá tàn nhẫn, vô cảm trước cái ch,et của hai con người vì hành động của bà ngoại tôi.
Nhưng mỗi khi đứng trước Triệu Mạt, mong muốn diễn xuất của tôi lại đạt đến đỉnh cao.
Đây là bệnh.
Tôi biết.
Nhưng tôi không thể thay đổi được.
Về sau, bà ngoại tôi tỉnh táo trở lại.
Bà nhớ ra rằng mình đã vô tình gây ra một đám cháy, lấy đi hai mạng người.
Bà đã đi tới bãi rác, châm một ngọn lửa lớn và bước vào trong ngọn lửa đó.
Bà chỉ để lại cho tôi hai chữ:
“Học hành.”
Thực tế, nếu chỉ dựa vào năng lực thật sự của mình để thi đại học, tôi hoàn toàn có thể đỗ vào một trường đại học hạng nhất.
Sau đó, tôi có thể tìm một công việc, làm một người bình thường, sống một cuộc đời bình yên.
Nhưng tôi muốn mua một phần mộ cho bà ngoại, dựng một bia mộ.
Trên bia mộ ấy sẽ khắc dòng chữ:
“Mộ của bà ngoại Hứa Gia Gia.”
(Tôi không biết dòng chữ như vậy có đúng chuẩn mực không. Dù sao thì, cuối cùng tôi cũng không thể dựng được bia mộ cho bà. Tôi chỉ đang mơ tưởng một chút mà thôi.)
Trước tiên, tôi đã đánh cắp đề thi thử lần ba của cả thành phố.
Việc canh giữ đề thi thử không quá nghiêm ngặt. Đêm trước khi thi, tôi đã lẻn vào phòng giáo viên và lấy được đề.
(Bạn hỏi tại sao không nhờ Trần Thanh Dương? Tôi chỉ có thể nói, đàn ông không đáng tin.)
Sau đó, tôi viết đáp án và tuyên bố rằng đây là “bình luận” tiết lộ cho tôi.
Tôi bán cho sáu người, mỗi người 2.000 tệ.
Ngoài ra, tôi tặng miễn phí một bộ đáp án cho Trần Thanh Dương.
Ban đầu, cậu ấy rất kiên quyết từ chối:
“Tôi muốn dựa vào năng lực của mình để khiến Triệu Mạt nhìn tôi bằng ánh mắt khác.”
Nếu cậu ấy thực sự làm được như vậy, tôi còn nể cậu ấy hơn.
Nhưng cậu ấy, giống như hầu hết đàn ông, giả dối và ngu ngốc.
Cuối cùng, cậu ấy vẫn chép đáp án của tôi.
Khi có kết quả thi, tôi đến trước mặt Triệu Mạt để “trình diễn” như thường lệ.
Tức giận chưa, Triệu Mạt?
Trước kỳ thi đại học, tôi lại gom vài bộ đề cũ, trộn lẫn và bán với giá một vạn tệ cho một vài học sinh ngu ngốc.
Chỉ trong chốc lát, tôi đã có trong tay 150.000 tệ.
Tôi có thể mua hai phần mộ.
Nhưng tôi nghĩ lại và quyết định không làm vậy.
Có lẽ bà ngoại sẽ thấy những đồng tiền đó thật dơ bẩn.
Vì vậy, tôi đã quyên góp toàn bộ số tiền cho một quỹ cứu trợ trẻ em gái ở vùng nông thôn.
Số tiền này sẽ không ai truy cứu.
Ai truy cứu, tức là thừa nhận mình đã gian lận trong kỳ thi đại học.
Trong phòng thi, tôi đã viết bài tốt nhất cuộc đời mình.
Khi bước ra khỏi phòng thi, tôi thấy một vài cảnh sát đứng chờ.
Tôi đứng giữa cơn mưa nắng kỳ diệu và chợt nhận ra.
Ban đầu, tôi chỉ muốn có một bữa ăn no, chỉ muốn được đi học.
(Hoàn toàn văn)