Chương 8 - Hẹn Gặp Người Vớt Xác
8
Ngay khi cửa thang máy sắp mở, tôi nghe thấy phía sau lưng, giọng anh khẽ run:
“Anh chỉ muốn có một lý do thôi.”
“Lâm Tư, là người yêu của em…
“Anh chỉ muốn biết, năm năm trước em rời đi không một lời — là vì sao, như vậy… quá đáng lắm sao?”
Cổ họng tôi khô rát.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, tôi hoảng loạn bước vào trong.
Đến khi cửa khép lại, tôi cũng không dám ngoảnh đầu nhìn anh lấy một lần.
Trên xe taxi về nhà, bạn thân ôm chặt lấy tôi, xót xa nói:
“Lâm Tư, hay là cậu nói hết với Phó Thời Diên đi, anh ấy sẽ hiểu mà.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lờ mờ hòa trong bóng tối đêm.
Tầm mắt mịt mù.
Tôi siết chặt tấm thiệp cưới trong tay, khẽ đáp:
“Anh ấy sắp cưới rồi. Tiểu Lâm không cần nữa đâu.”
Bốn năm trước, tôi từng thử một lần.
Băng qua ngàn cây số, chỉ để thấy anh ôm chặt Ôn Nhược nơi cổng trường Thanh Hoa – Bắc Đại.
Đến giờ, họ ít nhất cũng bên nhau được bốn năm — và sắp làm đám cưới.
Tôi — người sắp chết — có thể nói ra những chuyện cũ ấy thì sao?
Cầu xin thương hại, hay muốn anh nhớ lại chút tình xưa?
Mọi thứ đều đã qua không thể quay lại nữa.
Bạn tôi chỉ ôm tôi thật chặt.
Thật lâu, không nói gì thêm.
Trên đường về, gió đêm thổi qua.
Đêm đó tôi lại sốt nhẹ, nằm trên giường, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Điện thoại reo lên, là một số lạ đến từ Hải Thành.
Tôi không biết số này, nhưng lại rất quen thuộc với thành phố đó.
Một cuộc gọi từ Hải Thành, mười phần thì tám chín là đến từ hai người ấy.
Cặp vợ chồng — mà tôi từng gọi là cha mẹ ruột.
Suốt năm năm qua họ thay rất nhiều số điện thoại để tìm cách liên lạc với tôi.
Lúc này tôi đang sốt đến choáng váng, đầu óc mơ hồ, liền bấm thẳng vào nút từ chối.
Rồi kéo luôn số mới này vào danh sách chặn.
Công ty có việc đột xuất phải tăng ca, bạn thân tôi qua đó, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi gắng gượng ngồi dậy, lục lọi uống đại vài viên hạ sốt.
Rồi lại nằm vật ra giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, lại là những chuyện cũ ùa về.
Sau kỳ thi đại học, cha mẹ ruột tôi bất ngờ nhờ đến cảnh sát, tìm được tôi.
Tôi từng theo họ về nhà một lần — và ở đó, tôi gặp một cậu bé trông xanh xao vì bệnh nặng.
Năm tôi bị lạc, mới chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Mà cậu bé ấy, chỉ nhỏ hơn tôi sáu tuổi mấy.
Sau khi tôi mất tích nửa năm, mẹ tôi lúc ấy lại mang thai.
Một năm sau khi tôi biến mất, em trai tôi ra đời, và cha mẹ ruột quyết định dừng việc tìm tôi lại.
Cho đến khi tôi mười tám tuổi, vừa thi đại học xong — em trai tôi mắc bệnh nặng, cần ghép gan gấp.
Họ mới bất chợt nhớ ra — vẫn còn một đứa con gái.
Họ cất công tìm tôi bằng mọi cách.
Tôi chạy trốn khỏi ngôi nhà đó, nhưng cha mẹ ruột lại kiện cha nuôi tôi ra tòa.
Nói rằng ông đã “mua” tôi từ tay bọn buôn người.
Nhưng năm tôi năm tuổi đã có trí nhớ rõ ràng, tôi nhớ ông nhặt được tôi bên lề đường.
Chỉ là — trí nhớ của một đứa bé năm tuổi, không đủ để làm bằng chứng trước tòa.
Ngày xét xử sắp đến gần.
Cha nuôi lái xe, đưa tôi trốn đến một thành phố khác.
Trong một đêm mưa tầm tã, xe gặp tai nạn.
Ông bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, trở thành người thực vật.
Tôi ở bệnh viện chăm ông.
Tiền viện phí cao ngất trời.
Cha mẹ ruột gọi điện, gào thét đầy phẫn nộ, mắng chửi không ngừng.
Tất cả họ hàng thân thích khi xưa — chẳng ai hiểu nổi tôi.
“Lâm Tư, cái thằng đó khác gì buôn người đâu!
“Con định vì cái thứ như vậy mà không nhận lại cha mẹ ruột sao?!”
Mọi người đều mắng tôi. Gương mặt méo mó, gào thét, dữ tợn.
Vô số cuộc điện thoại gọi đến.
Thậm chí còn khiến giới truyền thông chú ý.
Em trai tôi, vì không có gan thích hợp để ghép, đã không qua khỏi.
Cha mẹ ruột lại tiếp tục nhắn tin, ngọt nhạt van xin tôi quay về.
Giờ họ không còn con trai nữa, chỉ còn mình tôi.
Tôi ngồi bên giường bệnh của cha nuôi, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Như thể cả người mọc đầy gai nhọn, đâm vào bất kỳ ai cố tiếp cận mình.
Trong vô số những cuộc gọi ấy, có một cuộc đến từ Phó Thời Diên.
Tôi cũng đối xử với anh như bao người còn lại — lạnh lùng đuổi anh đi không chút do dự.
Cha nuôi nằm viện suốt một năm.
Tôi đổi nguyện vọng đại học, ở lại Nam Thị — nơi chi phí y tế còn đỡ hơn đôi chút.
Một thời gian rất dài sau đó, tôi sống trong trạng thái tinh thần rối loạn, thù ghét cả thế giới.
Tôi không nhớ nổi những gì từng có với Phó Thời Diên, cũng chẳng còn rõ mặt anh ra sao.
Cho đến một năm sau, cha nuôi tôi qua đời.
Tôi mang tro cốt của ông về nhà.
Dọn dẹp lại di vật của ông.