Chương 4 - Hệ Thống Chinh Phục Hiếu Thảo
4
“Còn nhỏ tuổi mà chẳng lo học hành, đi viết bài thuê kiếm tiền, giờ còn muốn tính toán tiền bạc với cha mẹ? Đúng là tâm địa bất chính!”
“Cô Lý nói đúng!” Lâm Mặc vội chen vào, giọng cao vút, “Nó ở trường toàn làm chuyện mờ ám, lần trước còn trộm tiền của bạn!”
“Tôi không có!” Tôi siết chặt quai cặp, ngón tay trắng bệch.
Cô Lý trừng mắt, nghiến răng nói:
“Còn cãi?! Nếu không phải nể mặt bố cô, tôi đã đuổi cô khỏi trường từ lâu rồi!”
Xung quanh dần dần tụ lại một đám người, chỉ trỏ bàn tán không ngớt.
Bố mẹ tôi từ trong xe bước ra, mẹ để con gấu bông lại trong xe, bố thì cười khẩy — rõ ràng ông ta rất hài lòng với màn hạ nhục này.
Một chiếc Lamborghini dừng trước cửa tòa.
Phó Thời Yến bước xuống xe.
Mắt Lâm Nhược lập tức sáng rực:
“Là Phó thiếu gia! Trời ơi, không ngờ ảnh cũng tới! Chắc chắn là đến vì em rồi!”
“Ồn ào cái gì đấy?” Một nhân viên tòa án đi ra, tay cầm máy tính bảng.
“Kết quả đối soát sâu đã có, mời các bên liên quan vào trong.”
Lâm Mặc là người lao vào đầu tiên, miệng hô ầm lên:
“Xem ngay coi nó còn nợ nhà mình bao nhiêu! Chắc cũng phải vài triệu!”
Bố tôi theo sau với dáng vẻ vô cùng đắc ý:
“Phí học hành, ăn uống mười tám năm, không thiếu một đồng!”
Nhân viên dẫn tất cả vào hội trường, đặt chiếc máy tính bảng lên bàn.
Màn hình vừa sáng lên, cả phòng lập tức nín thở.
【Lâm Kiến Quốc: phải bồi thường cho Lâm Kiều 7 triệu 200 ngàn tệ】
【Lưu Mai: phải bồi thường cho Lâm Kiều 6 triệu 800 ngàn tệ】
【Lâm Nhược, Lâm Mặc: mỗi người phải bồi thường cho Lâm Kiều 500 ngàn tệ】
【Lâm Kiều: không cần thanh toán bất kỳ khoản nào】
“Chi tiết xin tham khảo điều khoản bồi thường vì con riêng.”
Giọng thông báo vang lên rành rọt, rõ mồn một.
Sắc mặt bố mẹ tôi lập tức tái nhợt, suýt nữa ngã quỵ, đồng thanh hét lên:
“Con riêng gì cơ?! Không thể nào! Nhất định là hệ thống bị lỗi rồi!”
Nhân viên liếc nhìn họ, ánh mắt đầy ẩn ý, giọng điệu bình thản:
“Hệ thống của tòa án không thể sai. Theo thông tin chúng tôi nắm được, hai người… thực sự có con riêng.”
Sắc mặt bố mẹ lập tức biến dạng, bố vừa định cãi, thì nhân viên khẽ ho một tiếng, cắt ngang lời ông.
“Một người là tổng giám đốc tập đoàn, một người là phu nhân hào môn, giàu có ai cũng biết.”
Ánh mắt ông ta nhìn sang tôi, thoáng mang vẻ mỉa mai lạnh lùng:
“Thế mà ngay cả khi con gái xin 5 tệ 5 mua cái bánh kếp, hai người cũng đùn đẩy lẫn nhau, do dự không quyết… Vậy mà gọi là làm người sao?”
Mặt bố tôi giật lên từng hồi, mẹ tôi thì cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Thêm nữa, ghi nhận chi tiêu trong tháng gần đây của hai người cũng có vấn đề.”
Người nhân viên lướt trên màn hình, giọng nói vang vọng khắp phòng:
“Chiếc túi Hermès da cá sấu 860 ngàn tệ mua cho Lâm Nhược, bị tính vào tài khoản của Lâm Kiều.”
“Chiếc xe thể thao bản giới hạn, đặt cọc 1 triệu 5 mua cho Lâm Mặc, cũng ghi vào tên Lâm Kiều.”
“Bộ váy cao cấp mà Lâm Nhược mua ở châu Âu tháng trước, 320 ngàn tệ, cũng không ngoại lệ.”
“Tổng cộng 2 triệu 680 ngàn tệ, toàn bộ đều đổ lên đầu Lâm Kiều.”
Mỗi lời ông nói ra, sắc mặt bố mẹ và anh chị tôi lại thêm mấy phần nhợt nhạt, như thể máu trong người bị rút cạn.
“Dựa vào cái gì?!” Lâm Mặc không nhịn được, hét toáng lên, “Đó là bố mẹ tự nguyện mua cho bọn tôi, sao lại tính vào nó? Tại sao chúng tôi cũng phải trả tiền?!”
Lâm Nhược gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy phẫn uất.
Nhân viên kia chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu, lia cho hai người một ánh nhìn sắc lạnh, rồi lấy ra một xấp tài liệu in sẵn:
“Đây là lịch sử chat của cả nhà các người. Rõ ràng từng dòng: ‘Bảo Lâm Kiều A tiền’, ‘Tiền của nó chính là tiền của chúng ta’.”
“Thêm vào đó là bản ghi hệ thống, có chữ ký điện tử của tất cả các người. Cần tôi đọc to từng dòng không?”
Hai anh chị lập tức câm lặng, cúi đầu không nói được câu nào.
Chuyện quay lại vấn đề con riêng, bố mẹ tôi bỗng rối rít, bố tôi xua tay lia lịa:
“Được rồi được rồi, chúng tôi đền! Đền tiền! Thế là được chứ gì?!”
Nhân viên gật đầu, lấy từ túi bên cạnh ra sổ chi phiếu và bút:
“Nếu đã sẵn lòng bồi thường, vậy hãy ký chi phiếu tại chỗ.”
Bố mẹ tôi chết sững.
Rõ ràng họ không ngờ tòa lại bắt ký chi phiếu ngay tại chỗ, vốn tưởng có thể tìm cách kéo dài, ai ngờ bị chặn sạch đường.
Sắc mặt hai người méo xệch, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi như thể muốn thiêu cháy, nhưng vẫn buộc phải cầm bút, kí tên lên tấm chi phiếu trong sự bất lực.
Ký xong, nhân viên lập tức đưa chi phiếu cho tôi, dặn dò:
“Hãy giữ kỹ, bảo quản cẩn thận.”
Tôi cẩn thận nhận lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.
Tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, thì hệ thống lại vang lên tiếng thông báo lần nữa:
【Lý Lệ Hoa: phải hoàn trả Lâm Kiều 2 triệu tệ】