Chương 8 - Hệ liệt Âm Quẻ Môn: Gọi Hồn Quỷ Sự

Tôi biết rằng có lẽ mình đang tự đẩy bản thân vào ngõ cụt.

Nhưng liên quan đến con gái, dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ nhất cũng khiến tôi cảm thấy như đang đối mặt với đại địch.

Tôi quyết định quay về quê gần như ngay lập tức.

Chồng tôi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ lặng lẽ xin phép nghỉ học cho con gái ở trường mẫu giáo và mua vé tàu.

Trên đường về quê, tôi cố tình quan sát con gái, mong tìm được điểm nào đó giống với mẹ chồng.

Nhưng dù nhìn từ góc độ nào, con gái vẫn chỉ là một đứa trẻ tò mò.

Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ hơn 60 tuổi như mẹ chồng tôi có thể giả làm một đứa trẻ ba, năm tuổi, có thể làm ra những hành động làm nũng như thế.

Khi xuống tàu cao tốc, tôi không tiếc tiền, lập tức gọi taxi về nhà cũ.

Trên quãng đường dài, con gái bắt đầu tỏ ra mệt mỏi.

Bé ôm lấy chồng tôi, vừa kêu buồn ngủ vừa kêu mệt.

Chồng tôi kiên nhẫn dỗ dành, hoàn toàn không để lộ chút gì bất thường.

Tôi vừa khâm phục sự bình tĩnh của anh, vừa cảm thấy có chút nghi hoặc.

Chồng tôi thực sự tin lời tôi ư?

Anh có thực sự tin rằng trong cơ thể con gái là mẹ chồng tôi?

Càng gần đến quê, tim tôi đập càng nhanh. Khoảnh khắc để kiểm chứng tất cả đã đến.

Khi taxi vừa dừng lại, tôi còn chưa kịp mở cửa xe, mẹ chồng tôi đã lao từ trong nhà ra.

"Mới bao lâu đâu mà các con đã về rồi?"

Tôi sững sờ.