Chương 3 - Hầu Phủ Của Thiên Kim Lưu Lạc
6
Sau khi được Hầu phủ nhận về, vừa mới sống những ngày yên ổn chưa được ba năm, ta lại lần nữa rơi vào cảnh lang bạt đầu đường xó chợ.
Trong hơn một tuần kế tiếp, nhà họ Tạ vì tội khi quân mà cả nhà bị tống giam, sau đó hoàng đế còn cho dán cáo thị truy nã ta với tội danh “tội phạm đào tẩu”.
Buồn cười chết mất, ta — Yến Thất Thất — từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ, bị truy nã vài lần thì đã sao, ta sợ chắc?
Thế là ta cải trang, tiếp tục lảng vảng trong kinh thành.
Công sức không phụ lòng người, Tô Nghiễn — cái tên này — cuối cùng cũng bị ta chặn lại trong một con hẻm nhỏ.
“Sao? Ngươi tính cướp à?”
Tô Nghiễn nhướng mày, khẽ cười khép quạt lại, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ khiêu khích.
Ngay sau đó, hắn chầm chậm giơ tay lên.
Còn chưa kịp làm trò gì, ta đã lập tức xé mặt nạ da người xuống, rồi vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái.
“Tô Nghiễn, ngươi trộm tiền của ta mà còn có lý lẽ chắc?”
Tô Nghiễn bị ta đánh cho đơ người, còn chưa kịp hoàn hồn, đã túm đầu ta đè xuống.
Phản rồi đấy à?!
Ta liền tung cú quật vai, quật hắn ngã lăn ra đất, cánh tay ghì lên cổ, ép chặt hắn xuống nền.
Cười chết mất, dám phân tâm khi đối mặt với ta cơ đấy.
Chắc là bị ta đánh đến choáng váng, Tô Nghiễn vừa rên rỉ vừa còn giơ tay huơ huơ giữa không trung.
“Thất Thất, ta không nhận ra là nàng…”
Tô Nghiễn khẽ nói, đôi mắt đào hoa kia vẫn khiến ta mê mẩn hồn xiêu phách lạc.
Không đúng!
“Ta đang nói chuyện đó à? Ngươi trộm tiền ta còn có lý?”
Tô Nghiễn lúng túng cười cười.
“Sau này để ta nuôi…”
“Chỉ bằng ngươi?”
Ta bật cười lạnh.
“Không tiền, không quyền, yếu ớt đến gà còn đánh không lại.
Ngươi nuôi ta? Chắc để ta theo ngươi ra ngoài hít gió Tây Bắc à?”
Tô Nghiễn không hề tức giận.
“Thất Thất, ta vừa đỗ trạng nguyên…”
“Đỗ cha ngươi ấy! Quốc tang của tiên đế mới vừa hết, triều đình còn chưa mở khoa cử, ngươi đỗ trong mơ chắc?”
Tô Nghiễn bị ta chặn họng, ngẩn người, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn tràn đầy si tình.
“Không ngờ Thất Thất nàng lại biết mấy chuyện đó…”
Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười, ngay cả khi ta đặt lưỡi dao sát bên cổ, hắn vẫn bình thản không chút sợ hãi.
Khiến ta tức đến nỗi rút dao ra cắm phập xuống sát cổ hắn.
Tô Nghiễn hình như giật mình một cái.
“Đừng có ở đây nói mấy thứ vớ vẩn nữa, mau đem tiền của ta…”
Lời ta còn chưa nói dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng huyên náo.
“Đại nhân, ở bên kia!”
7
?
Ta quay đầu lại nhìn, chắc là lúc ta giật mặt nạ da người bị người ta nhìn thấy.
Tóm lại là ta thấy một kẻ dẫn theo một đám cấm quân đang đi về phía này.
Thế là ta vác luôn Tô Nghiễn, quay đầu bỏ chạy.
Cực kỳ vất vả mới cắt đuôi được đám truy binh, chạy trốn về chỗ ẩn nấp, ta đã thở hổn hển như sắp chết.
Còn Tô Nghiễn thì ung dung mở quạt ra.
“Giờ mới tháng Ba thôi, ngươi giả… ừ, đúng rồi, cứ thế, quạt nhanh lên.”
Nể tình Tô Nghiễn đang quạt mát cho ta, mấy lời chửi mắng định nói ta lại nuốt xuống.
“Nhớ lần đầu gặp ngươi, cũng là lúc nàng vác ta chạy như thế này.
Nếu hôm đó không chạy nhanh, chắc là tiêu rồi.”
Tô Nghiễn nói xong khẽ bật cười.
“Ta thật không ngờ, một nữ y như nàng mà thể lực tốt đến vậy, tay chân nhanh nhẹn, chẳng kém gì thị vệ trong cung.”
Ta lạnh lùng cười khẩy.
Nữ y đương nhiên không thể có thân thủ thế này.
Ta mạnh như vậy, là vì vốn dĩ ta là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ hàng đầu của tổ chức Ảnh Khuyết.
Nữ y chỉ là vỏ bọc giả của ta mà thôi, ai ngờ lại nhầm lẫn thế nào mà cứu sống thật được cái mạng nhỏ của Tô Nghiễn.
“Đừng nói mấy thứ vớ vẩn nữa, tiền của ta đâu?”
Ta nhíu mày, chìa tay ra với Tô Nghiễn.
“Tiền gì?”
Tô Nghiễn ngớ người.
“Tờ ngân phiếu một ngàn hai trăm lượng ta để trong phòng!