Chương 10 - Hầu Phủ Của Thiên Kim Lưu Lạc
Thế là ta lật người, đè nàng xuống dưới, muốn cho nàng biết trong nhà này ai mới là người có tiếng nói.
“Đã là thiên kim nhà Hầu phủ, vậy tại sao nàng không ở trong Hầu phủ?”
Yến Thất Thất hơi khựng lại.
Hiển nhiên ta đã đánh giá thấp cái tính nóng như lửa của nàng. Chưa kịp phản ứng, ta đã bị nàng quật ngã lên giường, bóp cổ đến mức suýt ngất.
“Bởi vì gia ta thích.
Dựa vào thế lực Hầu phủ mà ra ngoài ức hiếp trai gái, chẳng phải còn sướng hơn ở nhà phải giữ kẽ hay sao?”
Mấy ám vệ đi theo ta đã tính xông vào.
Lùi về! Mau lùi về hết đi!
Hai tay ta bị Thất Thất ghì chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.
“Sao vậy? Trong mắt ngươi có cát à?”
A?
Thất Thất đáng yêu thật.
“Có.
Vậy đại tiểu thư nhà họ Tạ có thể thổi giúp ta không?”
Ta khẽ cười, trong đầu đã nghĩ đến việc về sau sẽ đến tận cửa cầu thân.
Đến lúc đó, không sợ Thất Thất không ngoan ngoãn… Không đúng, nàng là người giang hồ, tính cách cứng rắn, sẽ không dễ dàng chịu thua.
Cho nên ta phải chặn hết đường lui của nàng. Khi quay về, ta sẽ lấy hết ngân phiếu đi, phong tỏa nhà cửa, khiến nàng không thể không nghe lời.
Khi hôn nàng, ta đã bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt hoảng hốt, tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn biết quỳ xuống cầu xin ta tha thứ của nàng.
“Đại tiểu thư nhà họ Tạ – Vinh An Hầu phủ, đúng không?
Vậy bây giờ nàng cứ thoải mái mà ức hiếp trai gái đi, sau này e là chẳng còn cơ hội đâu.”
7
Khi Hầu gia họ Tạ nói với ta rằng con gái độc nhất của ông ta — Tạ Vân Hi — đã đính hôn với thế tử phủ Quốc công Tề Diễn từ tháng trước, ta vừa sửng sốt vừa tức giận.
“Ồ? Thật sao?
Vậy thì chuẩn bị kiệu ngự giá đến Vinh An Hầu phủ, trẫm muốn đích thân hỏi vị Tạ Vân Hi kia một câu.”
Hầu phủ đã suy tàn, ta không hiểu rõ về nhà họ Tạ.
Nhưng ta biết rõ, Thất Thất của ta yêu ta, nàng sẽ không nỡ vứt bỏ ta để đi lấy người khác.
Cho nên, nhất định là người nhà ép…
Ừm?
“Vị này là?”
“Thần nữ Tạ Vân Hi, bái kiến hoàng thượng.”
?
Thất Thất của ta sẽ không lừa ta.
“Nhà ngươi có tỷ muội nào khác không?”
Tạ Vân Hi sững người giây lát.
“Hoàng thượng nói đùa rồi, nhà thần nữ chỉ có một mình thần nữ là con gái…”
“Không thể nào! Các ngươi đang khi quân!
Người đâu! Truyền Hầu gia phu phụ tới đây! Nhỏ máu nhận thân! Nhỏ máu nhận thân!”
8
“Thần/tiện phụ quả thực chỉ có một con gái là Vân Hi, chỉ là năm xưa tiểu nữ bị chết yểu, mới nhận nuôi Vân Hi.”
“Đúng, đúng là như vậy. Nếu hoàng thượng không tin, có thể đi hỏi những nhà khác, nhà họ Tạ quả thật chỉ có một tiểu thư.”
“Vi thần cũng chỉ có một muội muội là Vân Hi.”
Hỏi đi hỏi lại, ta vẫn không tra ra được tung tích của Thất Thất, mà trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ta không thể ra tay với người thân của nàng được.
Thế là ta gọi A Thừa đến.
“Ngũ đệ à, giúp ca làm một chuyện. Tuyệt đối không thể để người ngoài biết.”
Thất Thất hành hiệp trượng nghĩa, nếu thật sự là con gái nhà họ Tạ, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn cha mẹ huynh tỷ gặp nạn.
Nhưng Thiên Lao canh phòng nghiêm ngặt, nàng không thể một mình xông vào.
Thế nên ta cố ý sắp xếp người nhà họ Tạ vào ngục thất xa nhất, đổi hết ngục tốt thành ám vệ ẩn nấp trong tối, chỉ giữ lại tám người diễn xuất giỏi, chia làm bốn nhóm thay nhau làm ngục tốt.
Vậy mà Thất Thất vẫn không xuất hiện.
Ta bắt đầu hối hận vì đã phong tỏa phủ đệ của nàng, nếu không ít ra còn có thể ngồi đó chờ nàng tự đến.
Thế là ta cứ lang thang vô định ngoài phố, rồi… bị cướp.
Đứa nào to gan vậy, dám…
Thất Thất?!
8
Ngay khoảnh khắc Thất Thất giật mặt nạ da người xuống, phi tiêu của ám vệ đã được phóng ra.
Vì thế ta dứt khoát ấn đầu nàng xuống.
Sau đó… ta bị nàng đánh đến hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn theo bản năng vung tay ra hiệu cho ám vệ rút lui.
“Thất Thất, ta không nhận ra là nàng.”
Ai ngờ vừa mới cho ám vệ lui xuống, còn chưa kịp nói với Thất Thất thêm mấy câu, đã có kẻ không biết sống chết đi gọi cấm quân tới.
Thất Thất quả nhiên vẫn là Yến Thất Thất của năm xưa, vác ta lên là chạy.
Chỉ là… bị đè bụng thật sự rất khó chịu, ta suýt nữa thì nôn ra.
Khó khăn lắm mới chạy tới nơi an toàn, Thất Thất lại tiếp tục tra hỏi.
“Vậy nàng định cứu thế nào? Đây là án hoàng thượng đích thân phán quyết, không phải cứ ném tiền là xong, chi bằng…”
Ta nhẹ giọng mở miệng, chậm rãi móc túi tiền ra.
Nhưng câu “chi bằng cầu xin ta, biết đâu ta có thể giúp” còn chưa nói hết, đã bị Thất Thất cắt ngang.
“Cần gì rườm rà thế? Để ta gom thêm ít tiền, đi tìm sư huynh ta, giết quách tên cẩu hoàng đế kia chẳng phải xong à?”
?