Chương 1 - Hậu Duệ Của Hầu Phủ
Phụ thân trước khi bị lưu đày, lén trao cho ta một phong mật tín.
Trong lòng ta dấy lên một tia vui mừng, ngỡ rằng hầu phủ vẫn còn chút gia sản chưa bị tịch thu.
Nấp trong ngôi miếu hoang mà mở thư, tim ta đập dồn dập như trống trận.
Nào hay, khi mở tờ tín chỉ thấy ghi chỗ ở của ngoại thất ngoài phủ, cùng bốn chữ: “Hộ hảo A đệ”.
Hầu phủ đã mất, tổ mẫu cũng đi, nương thân chẳng còn, phụ thân thì tự mình đi lưu đày.
Hay lắm, lại đem cái gánh nặng này giao cho ta!
Chính ta còn chẳng biết có thể sinh tồn, lại hộ chi A đệ!
Hắn rốt cuộc có từng nghĩ đến ta không!
1.
Ta cầm chặt mật tín phụ thân để lại, ngồi ngẩn ngơ trong miếu hoang hồi lâu.
Cơn tức ban nãy dần dần lắng xuống, trong lòng chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.
Đời người, tựa như chiếc lá khô bị cuồng phong cuốn đi, chẳng thể do mình làm chủ.
Mười ngày trước, ta vẫn là hầu phủ thiên kim.
Khoác áo gấm thêu vân, cài trâm châu ngọc.
Đi đâu cũng có một đoàn tỳ nữ bưng lò sưởi theo sau.
Ngay cả bước trên phiến đá xanh cũng nhẹ tựa sợ kinh động hoa.
Khi ấy tổ mẫu vẫn còn, bà luôn nắm tay ta cười, nói rằng tương lai ta sẽ gả vào phủ thừa tướng làm thiếu phu nhân, đó chính là phúc khí.
Ai ngờ phúc phận kia chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước.
Chỉ trong vài ngày, cô mẫu nơi cung đình, vốn làm quý phi, phạm phải long nhan, một đạo thánh chỉ ban xuống, hầu phủ liền hóa thành tội nhân phủ.
Khi cấm quân tràn vào tra xét, tiếng hô hét, tiếng đồ vật gãy vỡ xen lẫn, làm kinh động cây hải đường trăm tuổi nơi góc viện, rụng đầy hoa đỏ.
Tổ mẫu vốn thân thể suy nhược, chịu kinh hãi ấy, đêm đó liền nhắm mắt xuôi tay.
Nương thân tính khí cương liệt, chẳng chịu nhục, nhân lúc người ta sơ ý, treo bạch lăng trên xà nhà.
Khi ta xông cửa vào, thân thể người còn chưa lạnh hẳn, ngọc trâm trên cổ tay đã vỡ nửa, mảnh ngọc ghim vào da thịt.
Trời của hầu phủ, vậy là sụp đổ.
Phụ thân khi bị áp đi, cách tầng tầng người mà nhìn ta.
Môi động mấy lần, chỉ nhét lại mật tín này.
Ta ngỡ đó là di ngôn cuối cùng, chẳng ngờ lại là gánh nặng khác đặt lên vai.
Ta ném phong thư xuống đất, lại sợ gió cuốn đi, vội vàng nhặt về giấu trong ngực.
Ngón tay chạm vào nét mực nhòe nơi chữ của phụ thân, hốc mắt bỗng cay xè.
Phụ thân hẳn cũng biết là khó, song ngoài ta, còn có thể phó thác cho ai?
Khi mẫu thân còn sống, người hận nhất chính là chuyện phụ thân có ngoại thất.
Có lần lão bộc trong phủ lỡ miệng, bị mẫu thân nghe thấy, liền cầm chén trà ném thẳng, mảnh sứ văng đầy mặt máu.
Mẫu thân vẫn đứng đó, mặt lạnh băng, từng chữ từng chữ mà nói:
“Hầu phủ này, tuyệt chẳng dung thứ bẩn đục bất minh kia.”
Khi ấy, ta chỉ trách mẫu thân quá hung hãn, giờ mới hiểu trong cái cương liệt ấy là uất ức bao năm.
Người giữ hầu phủ, giữ phụ thân, rốt cuộc lại…
Nhưng nay đã khác rồi.
Biển hiệu hầu phủ bị tháo xuống, nam đinh kẻ thì lưu đày, kẻ thì ly tán.
Vị A đệ chưa từng gặp mặt kia, lại thành huyết mạch duy nhất còn sót của họ Ngụy.
Dù trong lòng nghẹn đắng, cũng đành phải nhận lấy việc này.
Ta đứng dậy, phủi bụi tro trên váy.
Gió theo khe hở miếu hoang thổi vào, lạnh thấu xương.
Ta ôm chặt bọc hành lý trong ngực.
Trong đó có hôn thư giữa ta và tướng phủ công tử Ôn Tri Hứa, cùng một cây bạch ngọc trâm hắn tặng.
Trâm ấy là thượng nguyên năm ngoái, hắn trao tận tay, ngọc trắng ấm áp, khắc một đóa ngọc lan nhỏ.
Khi ấy hắn đứng trong ánh đăng, mỉm cười mà nói:
“Khánh khánh phối với ngọc lan, vừa vặn.”
Lúc đó ta còn đỏ mặt, hờn hắn nói bậy.
Nay nghĩ lại cảnh tượng khi xưa, quả như một giấc mộng hoang đường.
Trở về, đã chẳng thể trở về nữa…
Nay hầu phủ gặp nạn, hôn ước này tự nhiên cũng không còn tính.
Há có thể để mặc mà lỡ dở tiền đồ của hắn.
Sáng nay đến tướng phủ, nguyên cũng ôm tâm niệm này.
Khi cầm hôn thư đứng trước cổng son trác đỏ, trong lòng vẫn còn vương chút tình cũ, nghĩ ít ra cũng nên dứt khoát một cách thể diện.
Nào ngờ quản gia ra tiếp, cửa cũng chẳng cho vào.
Trong lời lẽ lạnh lùng toàn nhắc đến tội nhân hầu phủ, ánh mắt tựa dao cắt, khiến mặt ta nóng rát.
Ta biết, hắn Ôn Tri Hứa là công tử tướng phủ.
Tương lai tất thành trụ cột triều đình, há có thể để ta – nữ nhi tội – làm lụy.
Chỉ là khi tay lướt qua gói hành lý, chạm đến cây ngọc trâm, ngực vẫn nghẹn ứ khó thở.
Dẫu sao cũng từng là người ta mong chờ, từng được tổ mẫu nói là phúc phận. Nay chính tay đoạn tuyệt, sao có thể thực sự vô tình.
Ta tìm đến một hiệu cầm đồ, lấy cây bạch ngọc trâm ra.
Ấy là vật duy nhất còn đáng giá trên người ta.