Chương 9 - Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng
Giọng ta vừa dứt, ta cũng ném ra một nửa khối ngọc bội.
Ngọc bội bị ném lên không trung, một bóng đen xẹt qua.
Khi bóng đen xẹt qua, ngọc bội đã biến mất.
Chỉ có một giọng nói vang lên: “Ảnh vệ nghe lệnh."
Sắc mặt Hoàng Hậu phức tạp, Quý phi kinh ngạc thì kinh ngạc tới mức hai đồng tử trợn to.
Ta nhìn họ: “Đi thôi, trở về rồi nói sau.”
11
Bọn ta trở lại Phượng Loan cung.
Quý phi vô cùng tò mò: “Liên Y, muội vừa rồi làm ra chiêu gì vậy? Còn có ảnh vệ, bọn họ không phải là ám vệ của Hoàng Thượng chứ, muội vậy mà thật sự có thể sai khiến bọn họ sao?”
Ta không trả lời mà nhìn Hoàng Hậu.
Sắc mặt Hoàng Hậu bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, chủ động giúp ta giải thích nghi hoặc cho Quý phi.
“Ảnh vệ chỉ trung thành với Hoàng Thượng, được lập nên bởi nguyên hoàng khai quốc. Tổ tiên lúc đó rất yêu thương Hoàng Hậu nên đã chạm khắc miếng ngọc bội rồng, tặng nó cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có thể dùng ngọc bội để ảnh vệ nhận ra chủ nhân của mình.”
Quý phi mở to mắt: “Vậy miếng ngọc bội này…”
Hoàng Hậu bình tĩnh nói: “Ngọc bội là vật sở hữu của Hoàng Thượng, người muốn tặng nó cho ai là dựa vào quyền quyết định của người, cũng không nhất thiết phải là Hoàng Hậu.”
Quý phi bừng tỉnh, như thể học được một kiến thức mới.
Sau đó, nàng ấy hỏi: “Vậy Liên Y ném ngọc bội đi như vậy, nếu như ảnh vệ lấy đi đưa cho người khác thì sao?”
Ta: “…”
Hoàng Hậu: “...”
“Những ảnh vệ rất trung thành, nếu họ không trung thành, cũng sẽ không bị thuyết phục chỉ bởi một miếng ngọc bội, đợi sau khi ảnh vệ xác nhận tính xác thực của miếng ngọc bội, họ sẽ đem trả miếng ngọc bội lại.”
Quý phi gật gật đầu.
Nàng ấy dường như có rất nhiều câu hỏi nhưng ta lại không có tâm trạng để lắng nghe.
Thế là ta trực tiếp ngắt lời.
“Hoàng Hậu nương nương, ta biết người đã trọng sinh.” Ta quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Hậu sửng sốt.
Quý phi khiếp sợ: “Trọng sinh? Trời ạ, cái này cũng quá...”
"Tỷ thì là xuyên không." Ta nhìn thẳng vào Quý phi, chặn lời nói còn lại của nàng ấy.
Quý phi sững sờ ngay tại chỗ.
Lần này đến lượt Hoàng Hậu bị sốc rồi.
“Xuyên không sao?” Hoàng Hậu khiếp sợ.
Ta “ừm" một tiếng rồi nói: “Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Hoàng Thượng có khả năng đọc được suy nghĩ.”
Hoàng Hậu: “?”
Quý phi: “?”
“Đây là loại năng lực đọc được suy nghĩ mà ta tưởng tượng sao?” Quý phi thận trọng hỏi.
"Ừm, cho nên người đã biết thân phận của hai người từ lâu rồi." Ta đã bán sạch Tần Quân.
Quý phi và Hoàng Hậu đồng thời im lặng.
“Ta nói cho hai người biết điều này, cũng là đại biểu cho lòng trung thành của ta.” Vừa nói ta vừa nhìn về phía Hoàng Hậu: “Nương nương, ta muốn biết, kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hoàng Hậu không nói ngay.
Ta nói với nàng ta: “Ta hiểu Hoàng Thượng là người như thế nào, người sẽ không tìm cái gì mà thế thân, cũng sẽ không vì thế thân mà làm tổn hại đến lợi ích của nương nương.”
Hoàng Hậu nghe vậy, nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng đây quả thực là những gì ta đã trải qua ở kiếp trước, muội nghĩ sao ta có thể tin được đây?”
“Nếu người là loại người như vậy, nương nương đã bị phế truất ngay từ năm người đăng cơ rồi.” Ta nói.
Hoàng Hậu sửng sốt.
“Năm đó, trước khi tiên hoàng qua đời, đã để lại hai chiếu thư, một chiếu cho Tần Quân, một chiếu là phong người làm Hoàng Hậu. Trước khi đăng cơ, Tần Quân đã tới gặp ta, người muốn ta tiến cung, nhưng ta lại từ chối.”
Ta nhìn Hoàng Hậu và nói: “Ta cũng không có ý bất kính với Hoàng Hậu, đó chỉ là nguyên tắc cá nhân của ta mà thôi.”
“Ta đã nói với người rằng ta sẽ không làm thiếp, sẽ không chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ ai khác.”
Hoàng Hậu lại sửng sốt.
“Nương nương có biết lúc đó Tần Quân đã nói gì không?” Ta hỏi nàng ta.
Hoàng Hậu lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi ta: “Người đã nói gì?”
“Người nói rằng gia đình Hoàng Hậu đã giúp đỡ người rất nhiều, ý chỉ phong hậu cũng đã được ban xuống, nếu bây giờ người thay đổi, sẽ làm tổn thương nương nương và gia đình của nương nương. Người không thể từ chối sắc lệnh đó. Vì vậy, ta rời đi."
Hoàng Hậu ngơ ngác nhìn ta, không biết phải nói gì.
“Ngày nào đó, nương nương vẫn chưa làm chủ Đông Cung, người vẫn sẽ kiêng dè nương nương, ngày sau người làm sao có thể vì một kẻ hèn như Diệp Thục Lan mà tổn thương nương nương được?"