Chương 3 - Hành Trình Tìm Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Trong một khu sân vườn ở xóm lao động, quần áo phơi đầy sân.

Chiếc xe máy quen thuộc đỗ dưới mái che, bên cạnh còn có xe ba gác và xe đạp.

Sống ở đây đều là những người từ quê lên làm thuê.

Phòng của cậu ở tầng hai, tận cùng phía ngoài.

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa sắt sơn xanh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm gõ cửa.

“Ai đó?”

Cậu mở cửa, sững sờ trong giây lát.

Cậu không ngờ tôi lại tìm đến tận đây.

“Cậu ơi, là con, Tiểu Anh đây.”

“Thật là gặp ma rồi, tao không đời nào nuôi mày đâu, đi mà tìm chồng của Lý Tuyết Mai ấy, cút đi…”

Cánh cửa bị đóng “sầm” một cái.

Tôi bất giác lùi lại vài bước, nước mắt chực trào.

Lại lấy hết can đảm, tôi gõ cửa lần nữa:

“Cậu ơi, con không phải đến xin tiền cậu đâu. Ngoại bệnh rồi, ho ra máu rồi, cậu mau về thăm ngoại đi, ngoại nhớ cậu lắm…”

Tiếng gõ cửa làm con chó nhà hàng xóm đang ngủ trưa giật mình, nó sủa ầm ĩ đầy giận dữ.

Cậu mở cửa, nhíu mày quát lớn:

“Đừng gõ nữa, mày không hiểu tiếng người à…”

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu, khóc không thành tiếng:

“Cậu ơi, con không đến xin tiền cậu đâu. Ngoại bệnh rồi, ho ra máu rồi, cậu mau về nhìn ngoại một cái đi, ngoại ngủ mơ cứ gọi tên Tiểu Trạch.”

Vẻ mặt cậu hiện lên một tầng mây sầu, miệng há ra nhưng chẳng nói được lời nào.

Cậu đóng cửa, chạy xuống lầu.

Tôi chạy đuổi theo nhưng bóng dáng cậu đã biến mất.

Tôi về đến nhà thì trời đã gần tối.

Những hạt mưa to như hạt đậu rơi trên tảng đá lớn đầu làng, lăn dài như những giọt nước mắt.

12

Cửa chính đang mở.

Xe máy của cậu đỗ trong sân, được phủ tấm bạt che mưa.

Bước vào gian chính, tiếng nghẹn ngào của cậu thấp thoáng truyền ra:

“Chẳng phải tháng nào con cũng gửi tiền về sao, người không khỏe sao không mua thuốc uống? Mẹ nuôi nó con không nói gì nữa, nhưng mẹ cũng không thể đem hết tiền đi nuôi nó chứ.”

Tôi sững sờ kinh ngạc, hóa ra lời cậu nói ngày đó thực sự chỉ là lời nóng giận.

Cậu không chỉ gửi tiền về nhà mỗi tháng, mà còn gửi nhiều hơn bình thường.

Tôi chợt đại ngộ.

Quần áo, giày dép, khăn quàng, găng tay ngoại mua cho tôi, cả thịt mua ăn Tết nữa, không phải là tiền bán trứng hay bán củ mài, mà là tiền cậu gửi.

Cậu tuy giận không về nhà, nhưng vẫn nhờ người cùng quê tháng nào cũng đem tiền về.

Ngoại biết cậu kiếm tiền không dễ dàng, một người làm ba người tiêu, nên để giảm bớt gánh nặng cho cậu, ngoại mới tự mình cuốc đất trồng trọt.

Tôi đứng ngoài cửa, nước mắt tuôn rơi, không biết phải đối mặt với cậu thế nào.

“Khụ khụ khụ, Tiểu Trạch à, mẹ già rồi, đến lúc phải đi rồi, tiêu tiền đó làm gì. Con ở ngoài không dễ dàng, mẹ đều biết cả.

Tiểu Anh là đứa trẻ ngoan, cũng là đứa trẻ mệnh khổ. Gặp phải người mẹ như Tuyết Mai, chúng ta mà không quản nó thì nó biết làm sao?

Tiền con đưa mẹ đều dành dụm cả, sau này để cho Tiểu Anh học đại học. Mẹ chẳng gắng gượng được mấy ngày nữa đâu, con trai, hứa với mẹ đi…

Đừng đem cái hận với Tuyết Mai đổ lên đầu đứa trẻ. Mẹ đi rồi, con hãy giúp đỡ Tiểu Anh, nó học giỏi lắm, thầy Thạch bảo nó là hạt giống tốt, không được lãng phí đâu, khụ khụ khụ.”

Tôi quỳ sụp xuống đất, khóc đến tê dại cả người. Ngoại vì dành tiền cho tôi đi học mà đến thuốc cho mình cũng không nỡ mua, vậy mà mẹ tôi lại thốt ra những lời đại nghịch bất đạo với bà.

Lần đầu tiên, tôi nảy sinh lòng hận thù với mẹ mình.

13

Cậu khóc nức nở như một đứa trẻ,

Phải rồi, trước mặt mẹ mình, cậu vốn dĩ vẫn luôn là một đứa trẻ mà.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con… con có thể gửi tiền cho nó, coi như làm từ thiện vậy.”

“Tiểu Trạch, nghe lời mẹ, có ai phù hợp thì đừng buông tay, dù là người đã ly hôn cũng đừng chê bai. Có một gia đình, có một người bầu bạn, mẹ mới yên tâm được.

Điều mẹ hối tiếc nhất là chưa được thấy con lập gia đình. Là mẹ có lỗi với con, hồi đó mẹ quá tin tưởng nó, đã hứa là đợi con ra tù sẽ kết hôn với con, kết quả là nó…”

Cậu và mẹ tôi bằng tuổi nhau. Năm cậu mười hai tuổi, ông ngoại và bà ngoại rổ giá cạp lại thành một gia đình, cậu theo bà ngoại về nhà ông ngoại.

Ông ngoại vốn cũng có ý tác hợp cho hai người bọn họ,

Nhưng mẹ tôi ham hư vinh, tham đồ hưởng lạc.

Sau khi ông ngoại bệnh rồi qua đời,

Bà ấy sống tùy tiện, mắt không nhìn thấy ai, gây ra tai họa lớn.

Cậu đã đứng ra gánh tội thay bà ấy.

Mẹ tôi hứa với cậu, đợi cậu ra ngoài sẽ kết hôn với cậu.

Kết quả, bà ấy lại bỏ trốn theo bố tôi.

Lúc cậu ra tù, tôi đã được hai tuổi rồi.

Người ta vì cậu có tiền án tiền sự nên không ai muốn gả cho cậu.

Vì thế, cậu đến nay vẫn độc thân.

Cậu đối với mẹ tôi là yêu quá hóa hận,

Thấy tôi là hận không thể mắng vài câu độc địa cho bõ ghét.

Tôi cảm kích ngoại,

Mẹ tôi đã làm tổn thương họ sâu sắc như vậy,

Mà ngoại vẫn sẵn lòng cưu mang tôi, cho tôi một cuộc sống tốt nhất.

Tôi muốn báo đáp ngoại,

Nhưng ngoại chẳng cho tôi cơ hội nữa rồi.

Bà nắm lấy tay tôi, dặn dò:

“Phải học hành cho tốt, con đã hứa với ngoại là sẽ đỗ đại học mà.”

Tôi khóc không thành tiếng, ra sức gật đầu.

Khi trời tối hẳn,

Sấm chớp bão bùng,

Ngoại thanh thản ra đi trong vòng tay của cậu.

14

Sau khi lo xong tang lễ, cậu ném hai trăm đồng lên bàn, lạnh giọng nói:

“Tiêu tiết kiệm thôi. Nếu không phải đã hứa với mẹ tao thì lão tử thà dùng tiền này chùi đít còn hơn là đưa cho mày.”

Nhìn bóng lưng của cậu, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.

Ngoại nói không sai,

Cậu chỉ là khi nói chuyện thì tiếng hơi to một chút thôi.

Tay tôi chạm vào chiếc khăn tay màu xanh bọc tiền của ngoại,

Mở ra,

Một xấp tiền mặt đỏ rực đập vào mắt.

Đây là tiền ngoại thắt lưng buộc bụng dành dụm được,

Dành dụm cho tôi.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, bà chỉ tay về phía chiếc rương gỗ trên tủ, tôi ghé sát lại, giọng nói yếu ớt của ngoại bảo tôi rằng:

“Tiền… để đi học…”

Tôi vuốt ve chiếc rương gỗ, như đang vuốt ve bàn tay của ngoại.

Nước mắt vô tình làm ướt chiếc khăn tay,

Tôi vội vàng lau vào áo,

Bỏ cả hai trăm đồng cậu vừa đưa vào trong đó,

Khép rương gỗ lại,

Toàn tâm toàn ý dồn sức vào việc học.

Đỗ đại học là lý tưởng của tôi, là kỳ vọng của ngoại.

Cậu không bao giờ quay lại nhà nữa.

Mỗi dịp Thanh minh, trước mộ của ngoại lại có nước ngọt, bánh mì và tro tàn của giấy tiền.

Tôi biết, cậu đã đến thăm.

Lên cấp hai tôi bắt đầu ở nội trú,

Hai ba tuần mới về nhà một lần,

Để dọn dẹp vệ sinh, phơi chăn màn, cho nhà cửa thông thoáng.

Hôm đó tôi vừa chuẩn bị khóa cửa để đến trường,

Thầy Thạch tới.

Thầy đưa cho tôi năm trăm đồng, cười nói:

“Tiểu Anh, cậu của em nhờ thầy đưa cho em đấy. Cậu ấy bảo em ăn uống cho tốt vào, đừng tiết kiệm quá.”

Tôi nhận lấy tiền, mắt rưng rưng:

“Thầy ơi, phiền thầy nói với cậu con là con lại đứng nhất khối rồi. Thầy còn giúp con xin được học bổng nữa, bảo cậu đừng gửi tiền cho con nữa ạ. Cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, bảo cậu cũng phải ăn uống cho tốt, tự chăm sóc bản thân mình.”

Thầy Thạch gật đầu:

“Phùng Tiểu Anh đúng là đứa trẻ hiếu thảo và hiểu chuyện, thầy sẽ chuyển lời giúp em.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)