Chương 5 - Hành Trình Tìm Lại Duyên Phận

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn ôm chặt bài vị trong tay, cười lạnh một tiếng: “Lễ bộ lại dám phái ngươi — một tên chủ bạ ngũ phẩm — tới chủ trì hôn sự của bổn vương. Trần Cảnh Thượng lão thất phu kia chẳng lẽ chán sống rồi sao!”

Những kẻ đứng bên cạnh sợ đến run rẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Du Giản Hành lại giữ sắc mặt bình thản.

Hắn biết Ninh Vương tuy tính tình bạo liệt, nhưng không phải hạng người hồ đồ, lạm sát vô tội.

Thấy vành mắt Ninh Vương đỏ ửng, thần sắc tiều tụy, e là đang chịu nỗi khổ vì tình.

Du Giản Hành kiên nhẫn nói: “Điện hạ vội vàng cử hành hôn lễ như vậy, há chẳng phải là

thất lễ với vị Vương phi tương lai. Lễ bộ sai hạ quan đến đây, chỉ vì hạ quan có chút sở

trường về biền văn. Muốn hỏi điện hạ đôi điều về chuyện xưa với Vương phi, viết thành một thiên văn, truyền lại thành giai thoại.”

Hắn mỗi câu đều xưng một tiếng “Vương phi”, nghe lọt tai, khiến Ninh Vương dễ chịu hơn không ít, u uất giữa mày cũng tan đi ba phần.

Ninh Vương cúi đầu, dịu dàng vuốt ve bài vị trong tay.

Nghĩ đến người ấy, chưa nói đã cười, giọng nói ngây ngô như kẻ si tình: “Nàng ấy à, là một kẻ ngốc nhát gan…”

Ninh Vương chợt nhớ lại hai năm trước, khi hắn tùy hứng rời kinh.

Kinh thành phồn hoa đối với hắn, tựa như một chiếc lồng son.

Chân phải hắn không tiện đi lại, nhưng chân trái vẫn còn dùng được.

Ấy vậy mà ai nấy đều đối đãi với hắn cẩn trọng quá mức, như thể hắn là kẻ phế nhân chỉ biết đưa tay nhận áo, há miệng chờ cơm.

Nhưng bọn họ đều quên mất —

Năm xưa loạn bát vương đoạt vị, hoàng huynh bị hãm hại, giam trong lãnh cung.

Chính hắn bất chấp sống chết, xông ra biên ải, dùng chiến công đổi lấy tín nhiệm của phụ hoàng, cứu hoàng huynh ra.

Hắn từng là chiến tướng cưỡi ngựa khoác áo gấm, được người người tán tụng.

Trong buổi săn ở Tây Sơn, ai nấy đều nhường nhịn hắn.

Hoàng huynh thậm chí còn hạ lệnh không cho ai vượt qua hắn.

Ninh Vương hay tin, tức giận phóng ngựa rời đi.

Hắn để lại lời cay nghiệt: nếu hoàng huynh dám sai người tìm hắn, hắn sẽ tự vẫn trước mộ mẫu hậu.

Ninh Vương cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, chỉ một mực thúc ngựa lao đi.

Chính lần bỏ nhà ấy, hắn mới hiểu ra — thì ra bản thân thật sự là phế vật.

Bạc tiền tiêu sạch, cựu độc tái phát.

Hắn ngã gục trong đêm mưa lạnh lẽo, đói đến mức không thể đứng dậy.

Khi ấy, hắn lại thấy buồn cười.

Nếu hoàng huynh phát hiện hắn chết như vậy, không biết sẽ mang vẻ mặt gì.

Cả triều văn võ, lại sẽ nghị luận ra sao.

Có phải sẽ nói rằng: “Xem kìa, Ninh Vương Triệu Cảnh Tranh quả nhiên là phế vật.”

Cũng đúng lúc ấy, tiểu ngốc của hắn đi ngang qua bên người.

Hắn cảm nhận được có người ngồi xổm xuống cạnh mình, cẩn thận thăm dò hơi thở nơi mũi.

Sau khi phát hiện hắn vẫn còn thở,

tiểu ngốc đứng bật dậy, xoay người liền muốn chạy!

Khi đó Triệu Cảnh Tranh dùng chút sức lực cuối cùng, nhào tới đè nàng xuống đất.

Nhìn kỹ mới thấy, một đôi mắt tròn xoe trợn lớn nhìn hắn, tựa con thỏ ngốc bị kinh hãi.

Tiểu ngốc ngây ngô nói: “Ta tưởng ngươi chết rồi, nên… nên muốn lục xem trên người ngươi có vật gì đáng giá không.”

Triệu Cảnh Tranh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, thật không ngờ nàng lại gan đến mức dám lục soát người chết.

Tiểu ngốc đẩy hắn ra, quay người định đi.

Lúc này hắn mới nhìn rõ, nàng gầy gò mảnh khảnh, y phục trên người lại rách rưới tả tơi.

Nàng đi được hai bước, lại do dự, móc ra mấy đồng tiền đồng, đếm đi đếm lại.

Triệu Cảnh Tranh nhìn nàng rời đi, rồi lại quay trở về.

Trong tay nàng bưng một bát hoành thánh còn bốc hơi nóng.

Tiểu ngốc ngồi xổm xuống, đút cho hắn ăn, bản thân thì nuốt nước miếng.

Triệu Cảnh Tranh ăn mấy cái hoành thánh, uống chút canh nóng.

Sau cơn độc phát, hắn dần lấy lại sức lực.

Hắn ngồi dậy, đẩy nửa bát hoành thánh còn lại về phía nàng: “Ngươi ăn đi.”

Tiểu ngốc không hề chần chừ, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Triệu Cảnh Tranh thấy nàng ăn đến phồng cả hai má, sắc mặt trắng bệch cũng dần có chút huyết sắc.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy cảnh tượng này thật hoang đường.

Ăn xong rồi.

Tiểu ngốc gãi đầu, nói: “Ta phải đi đây. Nếu ngươi thật sự không có tiền ăn cơm, cũng chẳng đến mức chờ chết đói đâu. Tay chân lành lặn, đi làm chút việc nặng cũng kiếm được vài cái bánh bao mà ăn.”

Triệu Cảnh Tranh cố tình trêu ghẹo: “Nhưng ta chính là kẻ tham ăn lười làm, thà chết đói còn hơn phải lao động khổ cực.”

Tiểu ngốc sững lại, nghiêm túc đáp: “Ta định tới Xuân Phong lâu bán thân làm kỹ nữ, nghe nói nơi đó cũng thu nhận nam nhân. Hay là chúng ta kết bạn đồng hành đi, có người nương tựa cũng tốt.”

Nói rồi, nàng lại tươi tỉnh hẳn lên: “Ta trông cũng không đến nỗi xấu, chắc có thể bán được giá cao. Đến lúc đó có tiền chữa bệnh cho Dung Dung, nhị gia cũng có cơm no canh ngọt.”

Triệu Cảnh Tranh không nhịn được hỏi: “Bọn họ là thân nhân của ngươi sao?”

Tiểu ngốc lắc đầu: “Không phải. Dung Dung vừa sinh ra đã thiếu một cánh tay phải, bị bỏ lại ở miếu hoang.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)