Chương 5 - Hành Trình Tìm Kiếm Tình Yêu Thực Sự
Ba phút sau, đèn bật sáng, Tiết Diệc Bạch ngồi xuống trước.
Lê Tâm đứng ngẩn tại chỗ, sắc mặt không tốt, son trên môi vẫn còn nguyên.
Tiết Diệc Bạch không hôn cô ta.
Tô Yến Nhi nhạt nhìn cô ta một cái, nghe hội trưởng báo vòng mới, tiện tay thả ba con xúc xắc trong tay.
Xui rủi, cả ba đều ra mặt một—điểm thấp nhất.
Chịu thua thì chịu phạt, cô im lặng rút một lá thẻ trong chồng thẻ.
Vẫn là lá thẻ vừa nãy, y hệt hình phạt.
Lập tức, nét mặt mọi người trở nên phấn khích, ánh mắt qua lại giữa Tô Yến Nhi, Tiết Diệc Bạch và Lê Tâm.
Tô Yến Nhi coi như không thấy, tiện tay xoay bánh xe chọn người, kim chỉ đúng một đàn em ngồi đối diện.
Tức thì ai cũng tưởng cô sẽ đổi ý, nín thở chờ.
Cô vẫn thản nhiên đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt đàn em, giọng dửng dưng.
“Nhờ em vậy, đàn em.”
Cậu đàn em còn ngơ ngác, vừa định đứng lên thì Tiết Diệc Bạch đột ngột bật dậy, đá văng ghế.
Giữa lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, anh lạnh giọng cắt ngang.
“Chơi lâu rồi, hơi mệt, nghỉ giữa hiệp đi.”
Anh vừa lên tiếng, mấy người bạn cùng phòng cũng hùa theo, hội trưởng đành tuyên bố tạm dừng hình phạt.
6
Giờ nghỉ, vài cô gái kêu đói, mấy cậu bạn cùng phòng lập tức lôi hết đám con trai trong phòng xuống lầu, nói là đi mua đồ ăn.
Một đi là tận hai mươi phút, thấy người vẫn chưa về, hội trưởng cũng chẳng muốn chờ nữa, trực tiếp tuyên bố chơi tiếp.
Tô Yến Nhi đặt điện thoại xuống, đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện cậu đàn em kia đã biến mất.
Nói chính xác, là ngoài Tiết Diệc Bạch ra, toàn bộ nam sinh đều không thấy bóng dáng.
Cô không cần đoán cũng biết, đây lại là trò cố ý của anh.
Nhưng cô không muốn để anh được như ý.
Vậy nên cô nâng ly rượu năm trăm ml trước mặt, giơ lên ra hiệu với cả phòng.
“Người tôi chọn đi mất rồi, theo luật chơi, tôi sẽ uống hết ly này để nhận phạt.”
Dứt lời, cô ngửa đầu, mặt không đổi sắc, uống cạn ly rượu.
Tiết Diệc Bạch không ngờ cô thà uống rượu chứ không chọn anh, gương mặt lập tức sa sầm.
Anh cụp mắt nhìn gương mặt cô đỏ bừng vì men rượu, bàn tay siết chặt xúc xắc vang lên ken két.
Thiếu nửa số người, trò chơi cũng hết vui, buổi tụ họp vì thế mà tan.
Tô Yến Nhi ngà ngà say, đợi tới lúc mọi người về hết, mới đưa đơn xin rút khỏi câu lạc bộ cho hội trưởng, rồi vịn tường đi xuống lầu.
Vừa tới đầu cầu thang, cô loáng thoáng thấy Lê Tâm phía trước.
Cô định giả vờ không thấy để né đi, nhưng lại bị đối phương túm chặt tay, ánh mắt phẫn nộ.
“Vừa rồi bật đèn xong, ánh mắt cô nhìn tôi là sao hả?”
“Tôi nói cho cô biết, cho dù anh Diệc Bạch không hôn tôi, thì đó cũng là có lý do! Đó là vì anh ấy coi trọng tôi!”
Coi trọng?
Tô Yến Nhi suýt thì bật cười.
Nhưng cô hiểu lúc này mình có nói gì, Lê Tâm cũng chẳng nghe lọt.
Cô chỉ gật đầu: “Ừ, cô nói đúng cả.”
Nói xong, cô định hất tay bỏ đi, nào ngờ Lê Tâm càng siết chặt, vừa mắng vừa níu, không chịu buông.
Hai người giằng co, bước chân Tô Yến Nhi vốn đã loạng choạng, bị kéo một cái liền ngã nhào, lăn thẳng xuống bậc thang cao.
“Á!”
Lê Tâm giật mình, cũng không đứng vững, ngã theo cô xuống dưới.
Tiếng động vang vọng khiến mấy người bạn chưa đi xa lập tức chạy lại.
Thấy cả hai đều chấn thương nặng, hiện trường lập tức rối loạn.
Cuối cùng vẫn là Tiết Diệc Bạch gọi người đưa cả hai tới bệnh viện nhà mình.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo là nứt xương, nếu không chữa trị kịp thời có thể để lại di chứng.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy họ bị thương, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tô Yến Nhi.
Thấy gương mặt cô trắng bệch, mồ hôi lăn dài trên trán, tim anh cũng nhói lên từng cơn.
Phòng mổ đã sẵn sàng, nhưng bệnh viện lúc này chỉ có một chuyên gia đảm nhận loại phẫu thuật này, Tiết Diệc Bạch buộc phải chọn thứ tự.
Anh vô thức nhìn về phía Tô Yến Nhi, lại bắt gặp ánh mắt cô nhìn lại.
Trong đôi mắt ấy, chẳng còn sự cuồng nhiệt hay quyến luyến như xưa, chỉ còn tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Ánh mắt đó khiến tim anh run lên một nhịp dữ dội.
“Thiếu gia, xin mau quyết định, để ai phẫu thuật trước?”
Nằm trên cáng, gương mặt Tô Yến Nhi trắng nhợt, ngay trước khi hôn mê, cô nghe rõ ràng giọng anh vang lên, kiên quyết gọi một cái tên.
“Lê Tâm.”
“Cứu Lê Tâm trước!”
Chẳng bao lâu, bác sĩ đã đẩy Lê Tâm vào phòng mổ.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Tô Yến Nhi cũng ngất lịm.
Khi tỉnh lại, đã là một ngày sau.
Mở mắt, việc đầu tiên cô làm là đưa tay xuống chạm vào chân mình.
Khi xác định chúng vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn cảm giác, cô mới thở phào, nước mắt trực trào vì thoát nạn.
May quá.
Cô không tàn phế.
Ba mẹ cô nhận tin vội vàng tới, đưa cô lên phòng VIP trên tầng cao nhất chăm sóc tận tình.