Chương 2 - Hành Trình Tìm Kiếm Tình Yêu Giữa Lạnh Lẽo

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dẫu ta đã chết từ lâu, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, lòng ta vẫn còn đau đến tê dại, như thể

ngàn vết kim châm cùng một lúc đâm thẳng vào tim.

Khi đôi mắt khẽ mở ra, đó là lần đầu tiên kể từ khi ta chết, ta thấy trên gương mặt Tịch

Thanh Từ hiện lên nụ cười — thế nhưng, nụ cười ấy lại nhuốm hai hàng lệ lạnh.

Chàng ngẩng đầu nhìn lên Phật tượng, miệng thì thầm tụng theo các vị tăng nhân, và trong

khoảnh khắc ấy, một đạo kim quang giáng thẳng xuống thân hồn ta, sương khói tan đi, ta

cuối cùng cũng được giải thoát, rời khỏi nhân thế này.

4.

Ta không biết mình sẽ chết, lại càng chẳng ngờ mình có thể sống lại, vậy mà ta thật sự đã

trọng sinh — trọng sinh vào đúng ngày Tịch Thanh Từ đăng khoa đệ nhất.

Năm ấy, ta vì bệnh mà suýt mất mạng, đúng hôm Tịch Thanh Từ đỗ trạng nguyên, cung

điện xưa nay vốn vắng lặng bỗng trở nên náo nhiệt, còn ta thì gắng gượng rời khỏi giường,

khoác áo mỏng, bước đến trước cửa điện, thân thể bệnh tật vẫn còn yếu ớt, mà lòng lại

không hiểu sao dâng lên một niềm hoài cảm khó gọi thành tên.

“Trong cung có chuyện gì náo nhiệt vậy?”

Cung nữ vừa từ Thái y viện mang thuốc trở về, trên mặt vẫn còn vương nét vui mừng, liền

cúi mình đáp: “Khởi bẩm điện hạ, hôm nay là ngày điện thí, bệ hạ đã đích thân điểm trúng

trạng nguyên lang. Vị trạng nguyên ấy phong thần tuấn lãng, khiến các nữ tử trong cung đều đổ xô ra xem.”

Ta hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Trạng nguyên lang là ai?”

Cung nữ đáp: “Nghe nói tên là Tịch Thanh Từ.”

Tịch Thanh Từ — một cái tên mà trước đó ta chưa từng nghe qua ở chốn Trường An này.

Trong số những hào môn thế gia nơi thành Trường An, chẳng có nhà nào mang họ Tịch.

Vậy mà chàng có thể vượt lên trên vô số công tử được ân sủng, lại được phong làm trạng

nguyên, hẳn là người có thực học, thực tài, thật không dễ gì.

Từ khi mẫu phi qua đời, thân thể ta vẫn luôn bệnh tật, quanh năm dùng thuốc, khiến lòng ta sớm đã nguội lạnh với thế gian.

Hôm ấy, tiết trời vừa đẹp, gió xuân nhè nhẹ, ánh dương rạng rỡ.

Ta bảo cung nữ sửa soạn y phục, chải chuốt dung nhan, cũng muốn theo chân mọi người ra ngoài xem náo nhiệt một phen.

5.

Phải dùng lời nào để hình dung cảm giác khi ta lần đầu trông thấy Tịch Thanh Từ đây?

Nhiều năm đã trôi qua biết bao ký ức đã mờ phai, nhưng riêng cảnh tượng ngày ấy, ta vẫn khắc ghi sâu đậm trong lòng.

Xuân sắc chan hòa, hoa đào rực rỡ.

Tịch Thanh Từ cưỡi trên lưng chiến mã được phụ hoàng ban tặng, khoan thai đi dọc theo

cung đạo dài hun hút. Ánh nắng trong trẻo rọi xuống bờ vai chàng, cánh hoa bị mũ quan của

chàng khẽ phẩy rơi xuống, vương trên tóc đen như mực.

Đã lâu lắm rồi ta chưa từng thấy sắc màu nào ấm áp đến thế.

Khóe môi ta bất giác nở một nụ cười.

Con tuấn mã chàng cưỡi, trùng hợp thay, chính là con ngựa ta từng cưỡi thuở nhỏ — nó

vẫn còn nhớ đến ta, liền dừng lại ngay trước mặt, không chịu tiến bước.

Ta nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nó, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa thân quen vừa xao động.

Tuy chưa từng gặp qua ta, nhưng Tịch Thanh Từ rất thông minh, chỉ nhìn qua y phục và cách ăn vận của ta, đã đoán ra thân phận công chúa.

Chàng lập tức xuống ngựa, cúi mình hành lễ.

Ta vừa vuốt ve ngựa, vừa tò mò hỏi: “Phụ hoàng đã hỏi gì ngươi trong điện thí?”

Chàng thoáng ngẩn người, rồi đáp bằng giọng thanh lãnh: “Khởi bẩm điện hạ, bệ hạ đặt câu

hỏi: ‘Khi tai họa giáng lâm phải làm sao để khôi phục lòng dân?’”

Ta bật cười nhạt, tiếp lời: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”

Tịch Thanh Từ cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, định mở miệng hồi đáp, thì ta lại khoát tay

cắt lời: “Thôi thôi, bản cung không hứng thú với câu hỏi ấy. Để ta hỏi ngươi một câu khác, được chăng?”

Chàng ngẩng đầu, đôi mắt vẫn vương nét lạnh nhạt, song giọng điệu lại rất cung kính: “Điện hạ xin cứ hỏi.”

Trong cung có không ít người cảm thấy ta hành xử kỳ quái, lại có nhiều cung nữ thái giám

sau lưng nghị luận rằng ta là một công chúa điên điên dại dại.

Thế nhưng khi đối mặt với những lời hỏi han không đầu không đuôi của ta, Tịch Thanh Từ

vẫn vô cùng bình thản, ôn hòa, không chút xao động.

Ta hỏi: “Nếu lòng người đã chết, thì phải làm sao để cứu?”

Chàng nhìn ta thật sâu, rồi từ tốn đáp: “Một đời người, tất sẽ trải qua nhiều nỗi, buồn vui

đan xen, hoạn nạn khó tránh. Dẫu vất vả, song cổ nhân từng dạy rằng: ‘Kẻ đã đến, ắt nên an.’ Muốn an nơi thế gian, phải tự mình tìm lối.”

Lời ấy như gió xuân thổi tan lớp băng dày trong lòng, khiến trái tim băng giá của ta bỗng dưng mềm nhũn.

Kể từ hôm ấy, ta bắt đầu lắng nghe lời chàng, tìm cho mình một đạo an thân giữa trần thế — và từ đó, Tịch Thanh Từ trở thành con đường của đời ta.

6.

“Kẻ đã đến, ắt nên an.”

Tựa mình bên thềm cửa, ta khẽ nhắm mắt, lặng lẽ hồi tưởng lại câu nói ngày trước của Tịch

Thanh Từ — lời an ủi nhẹ nhàng ấy, từng là ánh sáng duy nhất trong quãng đời u tối của ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)