Chương 3 - Hành Trình Tìm Kiếm Em Trai Thật Sự
Tôi cắt ngang:
“Sai rồi.”
Cậu ta bối rối nhìn tôi, khuôn mặt đầy lúng túng.
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Không phải ‘cô Hứa’. Em nên gọi chị là…”
“…Chị.”
Mặt cậu ta ngay lập tức đỏ bừng.
Phải mất một lúc lâu, cậu ấy mới ấp úng gọi nhỏ:
“Chị… chị ơi.”
Tôi hài lòng gật đầu, nhân tiện hỏi:
“Cơ thể đỡ hơn chưa?”
Cậu ta ngượng ngùng đáp:
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị say nắng nhẹ, bác sĩ bảo không sao rồi.”
“Tốt. Vậy thay đồ đi, chiều nay đi ra ngoài với chị.”
Cậu ta không hỏi đi đâu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Vâng.”
… Phải nói thế nào nhỉ?
So với Hứa Dật, cậu ấy ngoan đến mức hơi quá.
Nghĩ đến việc có thể là do bị kìm nén quá lâu mà thành, tôi quyết định sẽ thưởng thêm tiền cho thám tử và luật sư.
Còn bây giờ…
Em trai ngốc có cách nuôi của em trai ngốc.
Em trai ngoan có cách dạy của em trai ngoan.
Tôi hắng giọng hai tiếng, ra vẻ nghiêm túc:
“Nghe kỹ này, bây giờ chị sẽ dạy em bài học quan trọng nhất để hòa nhập vào gia đình này.”
Thẩm Tri Du căng thẳng hẳn lên:
“Là gì ạ?”
Tôi mỉm cười, nhét mạnh tấm thẻ đen vào tay cậu ta:
“Tất nhiên là… TIÊU, TIỀN.”
8
Đừng coi thường việc tiêu tiền.
Cách nhanh nhất để hiểu một người chính là xem họ tiêu tiền vào đâu.
Trước tiên, tôi dẫn Thẩm Tri Du đến salon làm tóc, chỉnh sửa lại mái tóc có phần lộn xộn của cậu ta, khiến cậu ấy trông gọn gàng và sạch sẽ hơn.
Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi đến trung tâm thương mại.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản – Dùng hết số tiền trong thẻ.
Nhưng Thẩm Tri Du kinh ngạc mở to mắt, lập tức xua tay từ chối:
“Em… không tiêu hết nhiều tiền như vậy được…”
Tôi mỉm cười:
“Không tiêu hết thì không được về nhà.”
Cậu ấy bất đắc dĩ chấp nhận.
“…Vậy em sẽ thử.”
Thế là, suốt hai tiếng sau, tôi cứ đứng bên cạnh xem cậu ấy lặp đi lặp lại một chuỗi phản ứng giống nhau:
Chọn đồHỏi giáMắt trợn tròn kinh ngạcNhìn tôi dò xétNghiến răng mua
Nhìn đến mức tôi muốn bật cười.
Rõ ràng cậu ấy đã rất cố gắng.
Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn chưa tiêu hết 1/10 số tiền trong thẻ.
Không còn cách nào khác, vì những món cậu ấy chọn đều quá rẻ.
Điện thoại + laptop + máy tính bảng cộng lại chưa đến 200.000Mua vài bộ quần áo, mà toàn loại 1-2 vạn tệNhững món lặt vặt khác thì còn chẳng đáng nhắc đến
Tóm lại: Cắn răng vung tay nhưng… vẫn nghèo khó.
Mãi đến khi đi ngang qua một tiệm trang sức, cậu ta bỗng nhiên dừng bước.
Ngay giữa cửa hàng, trong tủ kính hình vuông, có một chiếc trâm cài hoa sơn trà bằng ngọc lục bảo, tinh xảo và sang trọng.
Giá niêm yết: 3,68 triệu tệ.
Thẩm Tri Du khựng lại trong giây lát, sau đó xoay người bước vào cửa hàng.
Cậu ta rút thẻ đen, chỉ tay vào chiếc trâm cài.
Vài phút sau, món trang sức ấy được lấy ra, đựng trong một chiếc hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt tôi.
“Chị ơi.”
Cậu ta gọi nhỏ, trông có chút ngượng ngùng.
“Em tặng chị cái này.”
Tôi sững người, không lên tiếng ngay.
Xúc động không? Không đến mức đó.
Mềm lòng không? Ừ, mềm lòng rồi.
Người ta không thể chỉ dựa vào huyết thống để trở thành một gia đình hòa hợp.
Cần có trách nhiệm như tôn trọng, thấu hiểu, giúp đỡ…
Cũng cần có tình cảm như yêu thương, thiên vị, quan tâm…
Tôi nghĩ, Thẩm Tri Du sẽ là một người thân tốt.
Vì vậy, tôi nhận lấy chiếc trâm cài, gắn lên ve áo trái của mình.
Ngọc lục bảo xanh thẫm và rực rỡ, rất hợp với chiếc váy đen tôi mặc hôm nay.
Tôi vươn tay, xoa nhẹ mái tóc cậu ta.
“Cảm ơn, chị rất thích.”
Vành tai cậu ta lập tức đỏ bừng, quay đầu sang chỗ khác, bối rối nói:
“Em… Em đi chọn quà cho mọi người trong nhà nữa!”
Tôi nhướng mày, giữ tay cậu ta lại:
“Thôi đi, đâu phải Tết hay đi thăm họ hàng, ai lại bắt vãn bối tặng quà ngay lần đầu gặp mặt chứ?”
“Đi nào, chị dẫn em đi mua đồ đắt hơn.”
Tôi dắt cậu ta thẳng đến cửa hàng may đo, đặt vài bộ vest đặt riêng, sau đó chọn một số trang phục thường ngày và giày dép.
Nhẹ nhàng thoải mái tiêu sạch số tiền còn lại.
Có câu ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’.
Chỉ sau vài giờ ngắn ngủi, tôi đã lột xác hoàn toàn cho một thiếu niên nghèo khổ yếu đuối, biến cậu ấy thành cậu chủ nhà giàu đầy khí chất.
Tất nhiên, nếu tự tin hơn chút nữa thì sẽ hoàn hảo hơn.
Chúng tôi ngồi xe trở về nhà.
Lúc bước qua cổng, đột nhiên cậu ta nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi nghi hoặc quay sang, nhưng cậu ta lại vội vàng buông ra, hàng mi run rẩy.
“Xin lỗi, em hơi căng thẳng.”
Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, tôi dứt khoát nắm tay lại, bình thản trấn an:
“Không sao, rồi sẽ quen thôi.”
Cậu ta cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan vào nhau, khẽ khàng đáp:
“Vâng.”
9
Khác với những cuộc đoàn tụ cảm động trong tiểu thuyết, gia đình tôi phản ứng khá bình thản trước chuyện bị trao nhầm con.
Tất nhiên, đó là vì nhà tôi vốn ít thể hiện cảm xúc.
So với việc bộc lộ cảm xúc, mọi người thích giải quyết vấn đề hơn.
Từ khi tôi có ký ức, mẹ tôi luôn điềm tĩnh, không bao giờ vội vã.
Bố tôi thì ngược lại, quyết đoán và nghiêm nghị.
Còn tôi thì là sự kết hợp của cả hai.
Còn Hứa Dật…
Ừm, từ nhỏ đã là một “thánh khóc” chính hiệu.
Kiểu vô tình giẫm chết một con ốc sên trong vườn, rồi khóc ba ngày ba đêm.
Dù không tỏ ra quá xúc động, nhưng về mặt vật chất thì đối xử rất chu đáo, đủ để thấy gia đình rất coi trọng chuyện này.
Trong bữa tối, mẹ tôi dịu dàng trò chuyện với Thẩm Tri Du về chuyện đại học, còn đưa cho cậu ấy số liên lạc của mấy giáo sư chuyên ngành liên quan, dặn cậu ấy có gì cứ nhờ họ giúp đỡ.
Bố tôi thì đơn giản thô bạo hơn nhiều – đặt thẳng trước mặt cậu ấy vài quyển sổ đỏ, tiện thể tặng thêm mấy chiếc siêu xe.
Sau đó, ông trực tiếp tuyên bố:
Tháng sau sẽ tổ chức tiệc nhận lại con.Hứa Dật sẽ đổi sang thân phận con nuôi.
Nghe qua thì có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhưng ít nhất cũng không đuổi Hứa Dật ra khỏi nhà, mà cũng không để Thẩm Tri Du chịu thiệt, xét về tổng thể thì khá công bằng.
Cả hai đều không có ý kiến phản đối.
Vậy là từ hôm đó, Thẩm Tri Du chính thức ở lại.
Trùng hợp là cả hai đều đang trong kỳ nghỉ hè, nên suốt ngày đụng mặt nhau.
Thế là, tháng tiếp theo chính thức bước vào giai đoạn hòa nhập đầy gượng gạo.
Ừm…
Chính xác thì chỉ có Hứa Dật là gượng gạo.
Thẩm Tri Du có tâm lý rất tốt, mỗi lần chạm mặt đều lịch sự chào hỏi.
Còn Hứa Dật – người luôn tự nhiên như ruồi với bất cứ ai – lần này lại trở nên im lặng hẳn.
Nó dường như không biết phải đối mặt với Thẩm Tri Du thế nào.
Dù sao trên thực tế, nó là người hưởng lợi duy nhất trong vụ trao nhầm này.
Thế nên, chỉ vài ngày sau, nó lấy cớ đi chơi, rủ nhóm bạn thân bay sang Bali nghỉ dưỡng, trốn biệt luôn.
Tiện thể nói thêm, không lâu sau khi nó đi, kết quả điều tra về Thẩm Lâm Phương cũng có.
Hóa ra, bà ta vốn là một y tá trong bệnh viện, đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ với ý định tống tiền.
Gia đình còn tìm thấy cả chiếc vòng tay của trẻ sơ sinh lúc ấy, trên đó ghi rõ ràng:
“Con trai của Sở Tây Từ.”
Nói cách khác, bằng chứng xác thực không thể chối cãi.
Dưới tác động của tiền bạc và luật sư, bà ta bị kết án 6 năm tù.
Về người chồng và đứa con ruột sau này của bà ta, dù không bị truy tố, nhưng đắc tội với nhà tôi, chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá mức thuận lợi, đến mức cứ như có ai đó dâng bằng chứng tận tay cho tôi.
Tôi gửi kết quả xử lý vào nhóm chat gia đình.
Mọi người đều phản ứng rất bình thản.
Hứa Dật chỉ gặp bà ta đúng một lần, tuy là con ruột, nhưng bị bà ta xem như công cụ kiếm tiền.
Thẩm Tri Du sống cùng bà ta suốt mười tám năm, nhưng vì không có quan hệ máu mủ, bị đối xử như kẻ hầu người hạ, đánh đập vô cớ.
Bà ta từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Vậy nên, khi tai họa ập xuống, cũng chẳng ai quan tâm đến bà ta.
10
Hứa Dật dù đang ở Bali, nhưng chưa bao giờ vắng mặt trong nhóm chat gia đình dù chỉ một ngày.
Lúc thì khoe cá biển nó câu được, lúc thì gửi loạt ảnh những vỏ sò đủ màu sắc mà nó nhặt được.
Gần nửa tháng sau, nó gọi video cho tôi.
Khi cuộc gọi kết nối, màn hình hiện lên khuôn mặt rạng rỡ của nó.
Nó dựa vào lan can ban công khách sạn, phía sau là biển xanh lấp lánh ánh mặt trời.
“Chị ơi, nhìn xem em có gì thay đổi không?”
Tôi nhìn bộ răng trắng sáng nó nhe ra, thản nhiên nhận xét:
“Có chứ, từ Golden Retriever thành chó chăn cừu Đức.”
“Hả? Đâu có đen đến thế!”
Nó bĩu môi phản bác:
“Chắc là do ánh sáng tối quá thôi, em đã cẩn thận chống nắng lắm mà!”
Tôi khẽ cười, hỏi:
“Bao giờ về?”
Nó nghiêng đầu, giọng ậm ờ:
“Vài ngày nữa…”
“Ừ, về trước tiệc nhận lại con là được.”
Tôi không hối thúc, chỉ kiên nhẫn dặn dò:
**”Nếu thấy khó xử, sau khi khai giảng có thể điều chỉnh thời gian một chút, dù sao cũng không gặp cậu ấy nhiều đâu.
“Không cần suy nghĩ nhiều, em vẫn là một phần của gia đình này, tất cả vẫn như cũ.”**
Nó yên lặng lắng nghe, rất lâu không lên tiếng.
Gió biển lùa qua những lọn tóc trước trán, để lộ đôi mắt nâu hổ phách, ướt át và dịu dàng.
“Chị ơi,”
Nó nhỏ giọng hỏi,
“Em có phải là một đứa vô dụng không?”
Mặc dù tôi không hiểu chủ đề này từ đâu mà nhảy sang hướng đó, vì hoàn toàn chẳng có chút logic nào.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm của tôi…
… Nó sắp khóc rồi.
Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi lập tức nói:
“Tất nhiên là không rồi, sao em lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì…”
Nó cụp mắt, thì thầm:
“Lần đầu tiên, logic của em không còn hiệu quả nữa.”
“Thực sự có người thông minh hơn em, giỏi hơn em, thậm chí…”
“… còn có cùng một người chị với em.”
Nó cúi đầu, không rõ là đang hỏi tôi, hay đang hỏi chính mình.
“… Em nên làm gì bây giờ?”