Chương 3 - Hành Trình Sủi Cảo Và Chàng Cảnh Sát

14

Cảnh sát đến rất nhanh. Quả nhiên, trong nhà tôi có người, mà đó chính là nghi phạm cướp đột nhập đã bắt chước tôi!

Kẻ này trước kia làm nghề mở khóa, chỉ cần một tấm thẻ là có thể mở được loại khóa điện tử như của tôi, thuần thục vô cùng.

Về việc tại sao cô ta lại nằm trên giường tôi, lý do thực sự buồn cười.

Ban đầu, cô ta đến để trộm đồ, nhưng thấy tôi mãi không về, liền xem căn hộ như nhà mình mà ở.

Đã ở rồi thì thôi, cô ta còn lôi rượu của tôi ra uống; uống thì cũng thôi đi, lại đúng lúc chọn phải chai rượu pha lung tung tôi từng thử nghiệm. Kết quả là bị ngộ độc rượu!

Tôi đã ra khỏi đồn cảnh sát mà cô ta còn đang rửa ruột trong bệnh viện.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Trước cửa đồn cảnh sát, Tiểu Phóng cất điện thoại, nét mặt phức tạp: “Bệnh viện vừa báo, nghi phạm đã qua cơn nguy hiểm.”

Tôi cũng cạn lời: “Cái này… không phải tôi phải trả viện phí đấy chứ?”

Tiểu Phóng lắc đầu: “Đương nhiên là không. Hai ngày tới cô cứ thống kê lại tài sản bị mất là được.”

Tôi thở dài: “Mất không mất thì thôi, người không sao là tốt rồi.”

Tiểu Phóng gật đầu. Hai chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi bật cười.

“Trời ơi, chuyện này đúng là hết nói nổi.” Tôi xoa bụng, tội nghiệp kéo tay áo Tiểu Phóng: “Mệt quá, đói chết đi được.”

“Sao không nói sớm?” Anh nắm tay tôi, dẫn về phía bãi đỗ xe: “Muốn ăn gì?”

Tôi nhìn bàn tay mình trong lòng bàn tay anh, cười khẽ rồi nói: “Gì cũng được, nước sủi cảo đi.”

Nghe vậy, anh nhướn mày: “Trùng hợp thế, tôi biết một chỗ ăn sủi cảo rất ngon.”

Hóa ra, chỗ ngon đó là… nhà của Tiểu Phóng?!

Đứng trước khu chung cư, tôi ngẩn người, còn anh thì đứng phía sau đẩy tôi: “Sao không vào?”

Tôi gượng gạo: “Có phải… phát triển hơi nhanh không?”

Chúng tôi mới chỉ nắm tay thôi mà!

“Không ăn sao?” Tiểu Phóng chỉ vào tầng một, vẻ mặt vô tội.

Tôi quay lại nhìn, thấy mấy chữ đỏ in trên kính: “Sủi Cảo Nhà Làm.”

Thì ra là quán ăn bình dân.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại cười, cúi xuống thì thầm vào tai tôi: “Sao căng thẳng thế, Ninh Ninh?

“Tôi nghe rõ cả tiếng tim cô đập rồi.”

15

Nhảm nhí!

Nói quá lên!

Tôi làm gì mà căng thẳng chứ!

Tôi lạnh lùng đẩy anh ra: “Xin lỗi, tôi là người sống không động lòng, tim tôi không đập.”

Tiểu Phóng “chậc” một tiếng, vỗ đầu tôi: “Không được nói linh tinh.”

Quán ăn nhỏ thật sự rất ngon, chỉ tiếc là không có tương cà. Nhưng Tiểu Phóng đã chuẩn bị sẵn từ trước, không biết anh mua từ lúc nào.

“Hả, giờ anh cũng bắt đầu ăn tương cà à?”

Nhìn anh mặt không biến sắc ăn liền ba cái sủi cảo chấm tương cà, tôi ngạc nhiên: “Không phải lúc trước anh còn cứng miệng lắm sao?”

Tiểu Phóng vẫn bình thản: “Luyện quen trước thôi.”

Tôi chợt hiểu ý anh, mím môi, nuốt nụ cười xuống.

Ăn xong, Tiểu Phóng hỏi tôi định ở đâu tối nay.

Nhà tôi dù đã thay khóa, nhưng sau vụ việc này tôi thật sự sợ hãi, mà giường cũng bị người khác nằm qua, tôi không thể ngủ lại đó được.

Sau một hồi đắn đo, tôi nói: “Hay là tôi ở khách sạn đi.”

Tiểu Phóng gật đầu, lái xe đưa tôi đến khách sạn. Trên xe, tôi đặt phòng qua điện thoại, sau khi cân nhắc, tôi chọn một phòng tổng thống. Đặt xong, tôi quay sang nhìn anh: “Tối nay anh rảnh không? Nếu rảnh thì ở lại ngủ với tôi… Ối!”

Xe phanh gấp, tôi lao về phía trước nhưng lại bị dây an toàn kéo lại, đau đến tức ngực. Tôi bực mình: “Anh lái xe cẩn thận chút được không?!”

Xe dừng ở đèn đỏ, Tiểu Phóng quay sang nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh: “Cô vừa nói gì?”

Tôi không vui: “Tôi bảo muốn anh ở lại khách sạn ngủ với tôi.”

Anh vẫn giữ vẻ bình thản: “Chắc chắn không?”

Tôi giơ điện thoại: “Chắc chắn chứ. Tôi đã đặt phòng rồi.”

Tiểu Phóng im lặng vài giây: “Miễn là cô không hối hận. À… cần mua gì không?”

Tôi khó hiểu: “Mua gì? Khách sạn chẳng phải có hết sao?”

“Ờ cũng đúng.” Anh đáp, không nói thêm gì nữa.

Đèn đỏ còn 20 giây, trong xe chìm vào im lặng. Nhịp tim tôi đập dồn dập, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ngồi đếm ngược cùng đèn đỏ.

Ba giây cuối, Tiểu Phóng bất ngờ nghiêng người, không nói một lời, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi.

16

Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn đạp nước, chạm một cái rồi rời đi.

Tiểu Phóng hạ phanh tay, đạp ga, xe lướt qua ngã tư. Một tay anh nắm vô lăng, tay kia chạm lên môi, trách móc: “Nếu bị camera giám sát ghi lại, chắc tôi phải viết kiểm điểm rồi.”

Tôi cũng chạm tay lên môi. Cái hôn vừa rồi quá nhanh, tôi thậm chí không cảm nhận được gì, chỉ giống như một miếng bánh lạnh dán lên, vừa mềm vừa mát.

Đến khách sạn, tôi đi làm thủ tục nhận phòng, lấy thẻ rồi lên tầng. Trong thang máy, Tiểu Phóng nắm lấy tay tôi, chần chừ một chút rồi nói: “Cô vẫn là sinh viên, tôi… tôi ngủ trên sofa.”

“Hả?” Tôi ngẩn ra, lập tức nhận ra là do tôi nói không rõ ý khiến anh hiểu lầm.

Tâm trạng có chút dao động, tôi đột nhiên nảy ý xấu, kéo cổ áo anh, khẽ hỏi: “Thật sao? Anh thật sự định ngủ sofa?”

Tiểu Phóng cúi đầu nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động, bàn tay vòng ra sau eo tôi, như cảnh báo: “Đừng chọc tôi.”

“Chúng ta mới chỉ… mới chỉ bắt đầu, làm vậy không hay đâu.” Anh ngập ngừng nói.

Tôi cố nhịn cười: “Thật sao? Chúng ta bắt đầu khi nào? Sao tôi không biết nhỉ?”

Đúng lúc này, tiếng ding vang lên, thang máy đến tầng.

Tôi định bước ra, nhưng bị Tiểu Phóng giữ lại, tay anh siết chặt eo tôi, không cho tôi rời đi.

Tôi giãy nhẹ: “Làm gì vậy?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi tôi, thì thầm: “Là lỗi của tôi.”

“Lỗi gì?”

“Vì tôi đã quên nói với cô rằng, tôi thích cô, Lục Ninh.

“Cô có thể… làm bạn gái tôi không?”

17

Chuyện này đương nhiên là được chứ!

Trong lòng tôi mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ kiêu kỳ, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi đẩy Tiểu Phóng: “Vào phòng trước đi.”

Lúc tôi quẹt thẻ mở cửa, Tiểu Phóng sững người.

Tôi cố nhịn cười bước vào, nhưng vừa đi được hai bước đã bị anh kéo ngược lại.

Tiểu Phóng đặt tay lên vai tôi, cười như không cười: “Giỏi thật đấy, Lục Ninh. Lừa tôi cũng chuyên nghiệp ghê nhỉ.”

Tôi giả bộ vô tội: “Tôi lừa anh cái gì? Tôi đâu có nói là ở cùng phòng, là tự anh nghĩ nhiều thôi, cảnh sát Tiểu ạ.”

Ánh mắt Tiểu Phóng hơi nheo lại, ngón tay vuốt nhẹ trên vai tôi: “Thật không?”

“Thật mà.” Tôi ra vẻ nghiêm túc: “Cảnh sát Tiểu nên phân biệt rõ công việc và đời tư, đừng để bệnh nghề nghiệp ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân.”

Tiểu Phóng nhìn chằm chằm tôi một lúc, môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa, ngón tay trượt dọc từ vai lên cằm tôi: “Vậy cô nghĩ, một cảnh sát với bệnh nghề nghiệp phát tác nên xử lý một kẻ lừa đảo như thế nào đây?”

Cảm nhận được nguy hiểm, tôi rụt cổ, định bỏ chạy, nhưng lại bị anh bế thẳng lên vai. Góc nhìn của tôi bất ngờ cao hẳn lên, tôi hoảng loạn vùng vẫy: “Thả tôi xuống! Tiểu Phóng!”

Anh chậm rãi bước vào trong, đặt tôi xuống ghế sofa. Không cho tôi cơ hội nói gì, anh cúi xuống hôn tôi.

“Anh—Ưm!”

Những gì tôi định nói đều bị nuốt trọn bởi nụ hôn của anh. Nước bọt chảy xuống khóe môi mà tôi không kịp nuốt. Chỉ khi tôi hết sức chống cự, Tiểu Phóng mới chịu buông ra. Anh dùng ngón tay lau đi vết ướt trên môi tôi, nụ cười đầy ẩn ý: “Nghĩ ra chưa, tôi nên làm thế nào?”

Tôi thở dốc, trừng mắt nhìn anh: “Anh—Này! Lại định bế tôi đi đâu nữa?”

Không đợi tôi nói hết câu, Tiểu Phóng đã bế ngang tôi lên, bước đến một căn phòng khác như đang tham quan: “Ồ, đây có một phòng ngủ.”

Anh đẩy cửa bước vào, thả tôi xuống giường, cúi xuống mưa những nụ hôn như bão táp.

“Tiểu Phóng—Ưm!”

Khi tôi còn chưa kịp thở, anh lại bế tôi lên, đi sang phòng khác: “Xem nào, còn phòng nào nữa không? Phòng tổng thống đúng là khác biệt.”

Anh vào phòng ngủ chính, lại đặt tôi xuống giường, tiếp tục những nụ hôn không dứt. Mọi lời từ chối và cầu xin của tôi đều bị anh chặn lại.

“Mà này…”

Một lát sau, anh đứng dậy, nhìn ra ngoài: “Còn phòng nào nữa không?”

Tôi nằm bẹp trên giường, yếu ớt lắc đầu: “Hết… hết rồi!”

“Thật không?”

Anh cười, lại bế tôi lên, chậm rãi bước ra ngoài: “Lần đầu tôi ở phòng tổng thống, chưa quen lắm với bố cục.

“Làm phiền cô, Ninh Ninh, dẫn tôi đi thăm thú hết các phòng nhé.”