Chương 1 - Hành Trình Sủi Cảo Và Chàng Cảnh Sát

1

Tôi thích chấm sủi cảo với tương cà.

Tôi thừa nhận điều này hơi khác người, nhưng cũng đâu đến mức bị bắt đúng không?!

Anh chàng đẹp trai đang đè tôi nghe vậy càng giữ chặt hơn: “Không được đùa giỡn! Ngồi yên đi!”

Tôi tủi thân, cầm bát nhựa của mình im lặng không nói.

Một lát sau, anh ta ngửi ngửi: “Cô đang làm gì vậy?”

Tôi đang cắn một miếng sủi cảo: “Ăn tối.”

Mạch máu trên trán anh ta giật giật: “Nói cô ngồi yên, cô còn”

Bị quát, tôi không kìm được nữa, bật khóc hu hu:

“Hu hu hu, tôi thi suốt cả buổi chiều, viết hệ thống Bắc Đẩu thành GPS, viết phi hành gia thành người ngoài hành tinh, làm nghe hiểu mà quên đeo tai nghe, đọc hiểu không làm được một câu, tôi đã khổ cả một buổi chiều rồi, giờ chỉ muốn ăn bát sủi cảo nóng hổi mà cũng không được sao!”

2

Ở đồn cảnh sát, một nữ cảnh sát rót cho tôi cốc nước, nhìn tôi đầy yêu thương:

“Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì trong căng tin chúng tôi còn, bánh bao nhân cà rốt trứng cũng ngon lắm, hoặc cô muốn ăn gì nữa?”

Tôi ôm bát sủi cảo đã được hâm nóng, ăn ngấu nghiến, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Chị ơi, trong căng tin có tương cà không ạ?”

Nữ cảnh sát sững người, chưa kịp trả lời thì cửa phòng tiếp khách đã bị đẩy ra.

Đội trưởng đội hình sự bước vào, theo sau là anh chàng mặc thường phục đã đè tôi xuống đất.

“Lục Ninh, cô là Lục Ninh đúng không?”

Đội trưởng khách sáo vài câu, rồi quay sang nghiêm mặt mắng: “Tiểu Phóng, mau xin lỗi bạn học Lục Ninh đi! Một sinh viên tốt mà cậu lại bắt nhầm như nghi phạm, quá đáng thật!”

Anh chàng tên Tiểu Phóng nhíu mày: “Tôi vẫn thấy có điểm đáng nghi. Đừng nói đến ngoại hình giống, cái túi cà tím lông dài kia, xấu thế, làm sao mà trùng mẫu được?”

Này! Ai bảo túi tôi xấu đấy?!

Tôi đặt mạnh đũa xuống: “Túi tôi giá 1.600 tệ đấy! Anh dám nói nó xấu?”

Tiểu Phóng ngẩn người, nhìn kỹ lại: “Có vẻ cũng có chút thiết kế đấy.”

Tôi lườm anh ta: “Nói chứ, đây là cái thứ hai của tôi, cái túi cà tím đầu tiên bị mất ở phòng gym mấy hôm trước rồi.”

“Gì cơ?”

Mấy người cảnh sát nhìn nhau, lại quan sát tôi từ trên xuống dưới, như có điều suy nghĩ: “Cô bé, dạo này có đắc tội ai không?”

Tôi tiếp tục ăn sủi cảo, lầm bầm: “Khó nói lắm, tôi đâu phải đồng Nhân dân tệ mà ai cũng thích.”

Tiểu Phóng định nói gì đó thì đội trưởng đã giơ tay ngăn lại, cười híp mắt:

“Thế này nhé, cô làm cái biên bản, xong để Tiểu Phóng đưa cô về nhà, coi như xin lỗi vì vụ nhầm lẫn hôm nay, được không?”

3

Từ đây về căn hộ của tôi không gần, có xe đi nhờ tôi tất nhiên không từ chối.

Ăn xong bát sủi cảo, Tiểu Phóng lái xe đến cửa, tôi theo thói quen mở cửa ghế sau.

“Lại đây.” Tiểu Phóng liếc tôi qua gương chiếu hậu, “Thật coi tôi là tài xế à?”

Tôi ồ một tiếng, vòng qua ghế phụ: “Tôi quen đặt xe công nghệ rồi.”

Tiểu Phóng nhìn tôi: “Nhà cô khá giả nhỉ?”

Tôi uể oải đáp: “Cũng được, nhà có mỏ nhỏ.”

Anh ta hơi khựng lại, vài giây sau mới khởi động xe: “Giàu cũng đừng khoe ra ngoài, coi chừng bị kẻ xấu để ý.”

Tôi thở dài: “Kẻ xấu có để ý tôi hay không thì tôi không biết, nhưng hôm nay bị cảnh sát đè xuống đất thì có thật.”

Tiểu Phóng gãi mũi: “Xin lỗi nhé, tại em đội mũ kín mít, ngoại hình lại giống nghi phạm, cả cái túi cũng thế, tôi cũng không ngờ.”

Tôi thuận miệng hỏi: “Nghi phạm gì thế?”

Anh không nói cụ thể, chỉ đáp: “Trộm cướp vào nhà.”

“Tôi trời ơi, thật luôn hả?” Tôi rùng mình, vuốt nhẫn Cartier rồi vòng tay Van Cleef của mình, có chút sợ hãi: “Liệu tôi có bị theo dõi không?”

Tiểu Phóng liếc tôi một cái: “Không thì cô nghĩ tại sao hôm nay đội trưởng bảo tôi đưa em về nhà?”

Tôi bị ánh mắt đó làm lạnh sống lưng, chẳng phải chứ, tôi thấy mình ngày thường cũng khá kín tiếng mà!

Đến căn hộ, tôi lưỡng lự không muốn xuống xe.

Tiểu Phóng nhìn tôi: “Sao thế?”

Tôi ngập ngừng: “À… mèo nhà tôi biết làm nhào lộn, anh có muốn lên xem không?”

4

Tiểu Phóng nghe vậy, thoáng sững sờ, rồi bật cười.

Cả buổi tối, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười.

Đôi mắt anh cong lên, giống như vầng trăng khuyết, cuối cùng cũng làm tan chảy khí chất lạnh lùng khó gần đó, trông vừa đẹp trai vừa có phần ấm áp.

“Con người cô…” Tiểu Phóng đặt tay lên vô lăng, trêu chọc, “Nếu không biết là cô sợ bị trộm để ý, tôi còn tưởng cô đang mời tôi đấy.”

Tôi chớp mắt một cái, không nói gì.

Tiểu Phóng đã lùi xe vào chỗ đỗ tạm, tắt máy, nhướn mày nhìn tôi: “Đi thôi, lên xem mèo nhà cô làm nhào lộn thế nào.”

Căn hộ nhà tôi mỗi tầng chỉ có một căn, không có thẻ thang máy thì không lên được, nên tôi luôn cảm thấy rất an toàn, chẳng bao giờ có ý thức phòng bị gì đặc biệt.

Lên tầng 8, tôi dùng dấu vân tay để mở cửa.

Vừa bước vào, tôi bắt đầu gọi mèo: “Cục cưng ơi! Ra đây tiếp khách nào!”

Tiểu Phóng bật cười: “Cô nói thế nghe gì mà lạ vậy.”

Tôi nuôi một con mèo đen, rất khó tìm, nhưng bình thường nó rất nhiệt tình và thích dính người. Mỗi khi tôi về nhà, nó đều chạy ra bám lấy tôi. Hôm nay lạ thật, mãi chẳng thấy bóng dáng nó đâu.

Tôi nghĩ ngợi một chút: “Có phải nhà anh cũng nuôi mèo không? Trên người anh có mùi của con vật khác, nên mèo nhà tôi khó chịu chăng?”

Tiểu Phóng kéo áo mình lên ngửi thử: “Tôi không nuôi mèo, nhưng nhà hàng xóm có một con mèo Maine Coon, thỉnh thoảng tôi cũng vuốt ve nó.”

Nhìn hành động của anh, tôi cũng vô thức ghé sát lại ngửi.

Không có mùi mèo, nhưng có một mùi nhẹ nhàng giống mùi bánh gạo.

Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện Tiểu Phóng đang cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô làm gì thế?”

5

Tôi chạm ngón tay lên ngực anh ta: “Tối nay ăn bánh gạo vị đậu đỏ đúng không?”

Tiểu Phóng ngạc nhiên: “Cái này cô cũng ngửi ra được?”

Tôi hừ một tiếng: “Đừng xem thường mối liên kết giữa dân sành ăn và đồ ăn!”

Nghe vậy, anh ta lại bật cười, và tôi phát hiện ra anh ta khá hay cười. Hơn nữa, mỗi lần cười lại cực kỳ điển trai và dễ thương! Anh còn có răng khểnh nữa chứ!

Nhận ra mình đang hơi xao động, tôi vội đứng thẳng dậy, bước vào trong, khẽ ho một tiếng: “À này, trong tủ giày có dép lê đấy. Tôi đi tìm mèo của tôi đã…”

Nhưng không đúng.

Khi tôi vừa bước tới lối vào, chân tôi bỗng khựng lại.

Chỗ tiền tôi để trên bàn trà đâu rồi?

Tiểu Phóng phía sau nói: “Không cần phiền đâu, tôi xem xong không có gì sẽ về—”

“Anh lại định về công ty làm thêm, bỏ mặc em ở nhà một mình à?!”

Tôi vọt lại gần Tiểu Phóng, trong ánh mắt bối rối của anh ta, tôi choàng tay qua vai anh ta, nháy mắt đầy ngụ ý, rồi giả bộ nũng nịu dựa vào ngực anh:

“Anh đã lâu không ở bên em rồi. Em không quan tâm, tối nay anh đi đâu, em sẽ đi đó!”

6

Tiểu Phóng thoáng sững người, nhưng cũng may anh không ngốc, nhanh chóng hiểu ý. Anh lập tức ôm vai tôi, nửa che chắn tôi sau lưng, giọng nói dịu dàng đầy chiều chuộng:

“Sao anh có thể bỏ em một mình được? Thế này đi, em đi cùng anh, làm xong việc chúng ta cùng đi ăn khuya, được không?”

Tôi hừ nhẹ một tiếng, để anh dẫn ra ngoài cửa.

Cạch, cửa chính đóng lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Căng thẳng quá! Đúng là bùng nổ diễn xuất!!

Tiểu Phóng kéo tôi đứng ở đầu cầu thang, chăm chú nhìn cánh cửa: “Chuyện gì vậy?”

Tôi nuốt khan: “Số tiền tôi để trên bàn trà không thấy nữa! Trong nhà chắc chắn có người hoặc bị trộm đột nhập!”

Tiểu Phóng vừa gọi điện cho đồng đội vừa cảm thán: “Vậy sao lại để tiền trên bàn trà?”

“Tôi dùng để đè mì ăn liền không được à?” Tôi chống nạnh đầy lý lẽ, “Hơn nữa nếu không nhờ chỗ tiền đó, tôi có phát hiện được vấn đề không? Nhân dân tệ quả thật lập công lớn vì dân!”

Anh ta lại cười. Cái anh chàng này, cười nhiều thế mà ban đầu làm bộ mặt lạnh lùng làm gì.

“Trước tiên tôi sẽ đưa cô xuống tầng dưới.” Tiểu Phóng cất điện thoại, quay lại nhìn tôi: “Đồng đội tôi sẽ đến trong 10 phút.”

Tôi hơi lo cho con mèo của mình: “Anh nói xem nhà tôi có người không? Vậy mèo của tôi phải làm sao?”

Tiểu Phóng ấn thang máy: “Yên tâm đi, tôi chưa xem nó nhào lộn mà, nhất định không để nó bị sao đâu.”

Xuống tới tầng trệt, tôi ngồi trong sảnh chính, rung đùi liên tục. Tiểu Phóng đứng canh ở đầu cầu thang, nhìn tôi rồi nhướn mày: “Sao run dữ vậy?”

Tôi thẳng thắn: “Lần đầu tham gia ‘hành động’, hồi hộp.”

Anh ta chần chừ một lát, đưa chìa khóa xe cho tôi: “Em ra xe đợi đi, khóa cửa lại, tôi ở đây canh chừng.”

Tôi biết không nên gây thêm rắc rối, ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy chìa khóa.

Trên chìa khóa của Tiểu Phóng có một chiếc móc khóa hình Cinnamoroll dễ thương. Tôi vừa mân mê chiếc móc khóa vừa bước ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa kính thì sững lại.

Tôi cứng người, quay đầu nhìn Tiểu Phóng: “Tiểu Phóng, bên cạnh xe anh… hình như có người đang ngồi chồm hổm.”

7

Hai hôm nay đang sửa đường dây điện, đèn đường trong khu lúc sáng lúc không, tôi cũng không nhìn rõ bên cạnh xe của Tiểu Phóng có người hay không.

Tiểu Phóng hơi căng thẳng, vẫy tay gọi tôi: “Qua đây trước đã.”

Tôi vừa nhấc chân lên thì bóng đen kia bỗng nhiên lao thẳng về phía tôi với tốc độ cực nhanh!

“Mẹ ơi!”

Tôi hét lên một tiếng, quay người chạy về phía Tiểu Phóng: “Tiểu Phóng! Cứu tôi!!”

Tiểu Phóng cũng bị tiếng hét của tôi làm giật mình, theo phản xạ giơ tay đỡ lấy tôi: “Sao thế?!”

Tôi ôm chặt anh ta như gấu túi, đầu rúc vào cổ anh: “Nó… nó tới gần rồi—”

“Woof!”

Hả? Tiếng chó sủa?

Tôi ngẩn người, quay đầu lại, thấy một con Husky cao đến nửa người đang chạy vòng quanh chân Tiểu Phóng. Thấy tôi nhìn, nó lại “woof” một tiếng, nhảy nhót cắn giày tôi, cái đuôi vẫy vẫy trông rất vui vẻ.

Trời đất, nhà ai dắt chó mà không buộc dây vậy chứ?!

Tiểu Phóng cố nhịn cười: “Cứu cứu?”

Tôi xấu hổ vô cùng, định nhảy xuống khỏi người anh thì nghe thấy một tiếng “Ôi trời” từ phía sau.

Quay đầu lại, hóa ra là đội trưởng của họ, dẫn theo mấy cảnh sát, ánh mắt đầy hàm ý nhìn về phía này: “Chuyện gì thế này?”