Chương 3 - Hành Trình Đoạt Lại Cuộc Đời
23
Ông chủ an ủi tôi: “Không sao đâu, đừng sợ. Chắc là bạn tôi chưa cho anh ta một bài học đủ lớn nên anh ta mới còn kiêu ngạo như vậy, để tôi nói lại với bạn một tiếng.”
Tôi ngập ngừng hỏi: “Có cần phải đưa tiền cho bạn của anh không?”
Ông chủ mỉm cười nhẹ.
Buổi tối, sau khi con gái đã ngủ.
Tôi lại sang chỗ ông chủ.
Mấy ngày gần đây tôi đã dần quen với việc này.
Nhưng mỗi lần tôi đều cảm thấy cơ thể mình có một sự khao khát thầm kín.
Lần này, sau khi dùng xong “bữa tối”, ông chủ không rời đi ngay.
Mà là nhìn tôi chăm chú.
Tôi cảm thấy bị ông ấy nhìn đến mức có chút thẹn thùng.
Tôi hỏi ông ấy: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”
Ông ấy rất lịch sự hỏi tôi: “Tôi có thể hôn cô một cái không?”
Tôi gật đầu.
Tôi cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.
Mặc dù chồng tôi rất rác rưởi.
Nhưng tôi cảm thấy làm vậy vẫn có chút không đúng đạo đức, thậm chí còn làm vấy bẩn một người tốt như ông chủ.
Ông chủ tốt bụng và lương thiện như vậy, sao ông ấy có thể làm “tiểu tam” được chứ?
24
Ông chủ rất có phong độ quý ông, ông ấy nói: “Nếu cô không muốn, tôi sẽ không ép buộc.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy thật tốt, không bao giờ làm trái ý muốn của tôi.
Điều đó khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
Nhưng đồng thời, tôi lại có chút hụt hẫng.
Thực ra tôi muốn ở bên cạnh ông chủ.
Tôi thích sự dịu dàng, sự lương thiện và cả sự chu đáo của ông ấy.
Tôi cảm thấy mình đã phiêu dạt quá lâu, đã chịu quá nhiều tổn thương, không có ai để nương tựa, thực sự rất muốn dựa dẫm vào ông chủ.
25
Phía chồng tôi đã lâu không thấy tin tức gì truyền đến.
Tôi cũng không vội.
Con gái đang lớn lên từng ngày.
Nhìn con, tôi yêu con bé vô cùng.
Nhưng đồng thời tôi lại càng hối hận vì tại sao lúc đầu lại ở bên cạnh anh ta. Đôi khi nhìn thấy con gái, tôi lại nhớ đến cha nó, trong lòng lại nảy sinh một nỗi chán ghét nồng nặc đối với cha nó.
Nếu cha nó không tồi tệ như vậy, thì khi nghĩ lại, lòng tôi hẳn sẽ bình thản hơn.
Tôi đã hối hận cả vạn lần.
Nhưng ngẫm lại quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ có thể sống thật tốt cho tương lai.
Mối quan hệ giữa tôi và ông chủ lại tiến thêm một bước nữa.
Một buổi tối sau khi ông ấy dùng sữa xong.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đã hôn ông ấy.
Ông ấy sững người một lúc, rồi bắt đầu hôn tôi một cách rất dịu dàng.
Nụ hôn của ông chủ tràn đầy hơi thở dục vọng, nhưng ông ấy chỉ hôn thôi, không làm gì thêm cả.
Tôi có chút thất vọng.
Đồng thời tôi cũng hy vọng có thể sớm ly hôn với chồng.
Tôi muốn ở bên ông chủ.
Không chỉ vì tôi thích ông ấy, mà còn vì ông chủ là một chỗ dựa vững chắc.
26
Tôi không thấy việc dựa dẫm vào người khác có gì sai trái cả.
Trước đây tôi chỉ là loại thanh cao giả tạo, cứ nghĩ người khác đưa tiền cho mình là đang nhục mạ mình.
Chỉ có tiền mới là thứ mắt thấy tai nghe, tay chạm được.
Ông chủ không những có thể bảo vệ tôi mà còn có thể cho tôi tiền, tôi chỉ muốn giữ chặt lấy trái tim của ông ấy.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và ông chủ bước sang một giai đoạn khác.
Chúng tôi ở trong căn phòng tối mờ của ông ấy, giữ vững giới hạn cuối cùng, nhưng lại làm những việc rất thân mật…
Không vượt quá rào dặn, điều đó khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, nhưng đồng thời lại tràn đầy mong đợi.
27
Một tháng sau, mẹ chồng khóc lóc gọi điện cho tôi.
Bà ta nói chồng tôi ra ngoài đánh bạc, thua sạch sành sanh tiền rồi.
Mẹ chồng để cứu con trai đã đem toàn bộ tiền tiết kiệm nướng vào đó luôn.
Bà ta bắt tôi phải đưa tiền, nếu không hai tay của chồng tôi sẽ bị chặt đứt.
Tôi lập tức cúp máy.
Chỉ hận sao người ở sòng bạc không bán quách anh ta sang Miến Điện luôn đi cho rồi.
Mẹ chồng lại gọi thêm mấy cuộc nữa, tôi đều kéo vào danh sách đen tất cả.
Tôi đem chuyện này kể cho ông chủ nghe.
Lòng tôi tràn đầy lòng biết ơn.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy, ông chủ thực ra rất nguy hiểm.
Tuyệt đối không được đắc tội với ông chủ.
28
Buổi tối, sau khi hôn tôi, ông chủ nói: “Ở lại với tôi một đêm nhé, được không?”
Tôi thẹn thùng gật đầu…
Ở bên ông chủ khiến tôi cảm nhận được niềm vui sướng đã mất đi từ lâu.
Kỹ thuật của ông ấy rất tốt, lại còn rất quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Tôi càng thêm yêu ông ấy, thậm chí đối với ông ấy còn nảy sinh một thứ cảm xúc có thể gọi là tình mẫu tử.
Tôi và ông chủ bước vào giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
Tuy nhiên tôi phát hiện ông chủ có một sở thích hơi quái dị.
Ông ấy rất thích uống sữa người.
Tôi cảm thấy điều đó hơi bệnh hoạn.
Nhưng ông chủ cho tôi rất nhiều thứ, nên ông ấy có bệnh tôi cũng chẳng quan tâm.
Ông ấy không những cho tôi tiền, biết tôi đang học tiếng Anh còn bảo tôi không cần làm việc nhà nữa, ông ấy thuê người làm theo giờ đến dọn, để tôi chuyên tâm học tập và chăm con.
Ông ấy còn khuyến khích tôi học tốt tiếng Anh, như vậy sau này lựa chọn cũng sẽ nhiều hơn.
Y hệt những gì bạn thân tôi đã nói.
29
Không lâu sau, chồng lại liên lạc với tôi.
Trong điện thoại, anh ta khóc lóc thảm thiết, nói anh ta biết sai rồi, nói khi tôi đi rồi anh ta mới biết tôi tốt thế nào.
Tôi trực tiếp cúp máy.
Vẫn câu nói đó, tôi đương nhiên muốn ly hôn, nhưng nếu không ly hôn được thì cũng chẳng sao, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Chồng lại đổi một số khác nhắn tin cho tôi, nói đồng ý ly hôn với tôi, nhưng muốn gặp mặt tôi trước để bàn chuyện ly hôn.
Có thể ly hôn được đương nhiên là tốt nhất, để tôi và anh ta không bao giờ còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Chồng và mẹ chồng đã cho tôi thấy được sự giả tạo và hèn hạ của nhân tính, tôi sẽ không bao giờ ở bên một người có điều kiện kinh tế không tốt như anh ta nữa, vì điều đó quá đáng sợ.
Tôi nhờ ông chủ đi cùng mình, vì tôi sợ chồng và mẹ chồng sẽ làm hại tôi.
Ông chủ còn gọi thêm hai vệ sĩ đi cùng chúng tôi.
30
Quay lại căn phòng trọ năm xưa, tôi thực sự cảm thấy như đã cách cả một đời.
Lúc mới ở bên chồng cũng từng có những ngày tháng rất ngọt ngào.
Giống như kiểu “tình yêu phòng trọ” mà trên mạng hay nói.
Hồi đó anh ta thực sự đối xử với tôi rất tốt, và tôi cũng thực sự thích anh ta.
Sau khi mang thai thì chúng tôi kết hôn.
Sau đó là cuộc sống như địa ngục.
Tôi vốn rất xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi.
Nhưng từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình cảm, cha mẹ trọng nam khinh nữ, tôi học hành không giỏi, tốt nghiệp cấp hai xong là đã ra ngoài làm thuê. Sau này Tết về nhà, cha mẹ bắt tôi lấy chồng để đổi lấy tiền sính lễ cho em trai.
Tôi không đồng ý, họ liền nhốt tôi lại.
Phải đến khi tôi giả vờ đồng ý lấy chồng, họ mới không nhốt nữa, tôi mới trốn đi được.
Có điều giấy tờ của tôi cũng bị họ giữ sạch.
Sau này tôi mới đi làm lại được chứng minh nhân dân.
Tôi rất khao khát hơi ấm gia đình.
Có thể vào công ty của chồng làm việc cũng là vì tôi thực sự không tìm được công việc nào ra hồn, khi đi làm người mẫu ở triển lãm xe hơi, tôi quen được một người anh trong công ty anh ta, anh ấy đã giới thiệu công việc này cho tôi.
Thực ra cũng chỉ là một lễ tân, bình thường chỉ là tiếp đón khách khứa thôi.
31
Sự thay đổi của chồng tôi rất lớn.
Anh ta mất một cánh tay.
Mẹ chồng cũng mất một cánh tay.
Trông họ dị hình và quái dị vô cùng.
Cả người anh ta vô cùng sa sút, suy sụp, trên mặt vẫn còn những vết thương xanh tím.
Nhìn thấy tôi, anh ta giống như nhìn thấy cứu tinh.
Vừa mới gặp, anh ta đã quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết nói: “Vợ ơi, trước đây là anh sai rồi hu hu hu! Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi!”
Nói đoạn, anh ta bắt đầu tự tát điên cuồng vào mặt mình.
Anh ta chỉ còn một tay nên chỉ có thể tát một bên mặt, chẳng mấy chốc mặt đã sưng lên như đầu lợn.
Thấy vậy, mẹ chồng cũng tự tát mình.
Nhìn họ như vậy, nước mắt tôi rơi lã chã.
Lúc bị bọn họ bắt nạt, tôi hoàn toàn không tìm được bất kỳ ai để cầu cứu.
Ở cái thành phố này tôi chẳng có mấy bạn bè, cha mẹ anh em tôi chỉ muốn bán tôi được giá hời.
Cảnh sát nói đó là việc riêng trong nhà, họ không quản, còn hỏi có phải tôi làm sai gì nên mới bị đối xử như vậy không.
Những nơi như Hội phụ nữ thì gọi điện không bao giờ thông, đến tận nơi thì sự hóng hớt của họ còn vượt xa quyết tâm giải quyết vấn đề cho tôi, thậm chí cuối cùng sau khi nghe hết mọi chuyện của tôi, họ chỉ buông một câu: “Chuyện này chúng tôi không quản được, cô thử báo cảnh sát xem sao?”
Tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều cách để báo thù, vấn đề là tôi không đánh lại được một người đàn ông cộng thêm một bà già.
Tôi thậm chí còn sợ bị họ tìm thấy.
Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh họ hối hận, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, tôi nhất định phải nhạo báng họ thật dữ dội.
Nhưng khi họ thực sự làm vậy, tôi lại chỉ thấy xót xa cho bản thân mình trong quá khứ, và hơn hết là không muốn có bất kỳ sự giao thoa nào với bọn họ nữa.
32
Chồng và mẹ chồng thấy tôi vẫn thờ ơ không chút động lòng.
Chồng tôi lại khóc lóc thảm thiết: “Vợ ơi, anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Con gái không thể không có bố, con bé cần một gia đình trọn vẹn. Sau này ở nhà, em không phải làm bất cứ việc gì cả, anh và mẹ sẽ hầu hạ em, được không?”
Mẹ chồng cũng khóc nói: “Con dâu à, con là một cô gái tốt, đều tại mẹ, trước đây đầu óc mẹ không tỉnh táo. Mẹ không nên ra tay đánh con, không nên chia rẽ tình cảm vợ chồng con, đều tại mẹ hết. Con hãy tha thứ cho bố con Tráng Tráng đi, nể mặt Tráng Tráng mà tha thứ cho chúng ta, cho chúng ta một cơ hội sửa sai. Sau này chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với con.”
Chồng tôi lại tiếp tục tự tát vào mặt mình: “Vợ ơi, em làm thế nào mới hả giận, em cứ nói đi, chỉ cần em nói ra, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Mẹ chồng nói: “Con dâu, mẹ chết đi thì con có hả giận không? Bây giờ mẹ sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
Nói xong, mẹ chồng định lao đầu vào tường.
Trước khi đâm, bà ta còn liếc mắt nhìn trộm tôi một cái.