Chương 1 - Hành Trình Đầy Thịt Gà và Nước Mắt
1
Khi mở mắt sau khi trọng sinh, tôi đang cầm một cái đùi gà to, bóng loáng dầu.
Đùi gà nướng vàng ươm, da giòn rụm, mỡ theo ngón tay chảy xuống, dính đầy một tay tôi. Mùi thơm nức mũi hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí.
Trước mặt tôi là một vòng người đứng vây quanh.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ lụa đắt tiền, được chăm sóc kỹ nhưng sắc mặt tái nhợt — “mẹ” tôi, bà Cố.
Bên cạnh là người đàn ông mặc vest, lông mày nhíu chặt — “ba” tôi, ông Cố.
Còn có ba người đàn ông trẻ, cao thấp khác nhau, ai nấy đều có khí chất riêng — đều là “anh trai” tôi. Anh cả Kinh Chập, anh hai Lập Hạ, anh ba Sương Giáng. Tên nghe rất cầu kỳ, đều là tên tiết khí.
Và… cô gái mặc đồ bệnh nhân nhưng vẫn toát ra vẻ yếu đuối thanh khiết, lúc này đang cắn môi, viền mắt ửng đỏ, nhìn tôi đầy đáng thương — Bạch Lộ, giả thiên kim được nhà họ Cố nuôi suốt mười tám năm.
Cảnh này… quen lắm.
Kiếp trước, cũng ở nơi này, tôi — Cố Cốc Vũ, vừa được tìm về từ cái xóm ổ chuột rách nát — là con gái ruột bị thất lạc của nhà họ Cố.
Vì bị Bạch Lộ khéo léo gieo vài câu, lại cộng thêm bản thân ngu ngốc, nóng nảy muốn chứng minh mình tồn tại tôi đã thành công biến sự đồng cảm của cả nhà thành sự chán ghét.
Kết quả? Tôi bị Bạch Lộ bày mưu hãm hại, danh tiếng tan nát, bị nhà họ Cố bỏ rơi.
Đêm mưa hôm đó, chỉ vì muốn giành một cái bánh mì mốc, tôi bị bầy chó hoang trong hẻm rượt, hoảng loạn ngã xuống rãnh nước lạnh lẽo, rồi không bao giờ bò lên được nữa.
Lúc chết, bụng tôi rỗng tuếch, đói đến run người.
Giờ đây, cảm giác đói cồn cào tận xương tủy như vẫn còn quấn chặt dạ dày tôi, nhắc nhở không quên.
“Cốc… Cốc Vũ?” Giọng bà Cố hơi run, mang theo chút dò xét và xa cách khó nhận ra. Chắc bà chưa từng thấy ai trong buổi nhận người thân — đặc biệt là vừa thoát cảnh khổ cực — lại có thể ôm đùi gà mà ăn ngon lành như thế.
Tôi chớp mắt, không nói gì. Chủ yếu là vì miệng tôi toàn thịt gà, má phồng lên, nói chuyện cũng khó.
Đùi gà ngon thật. Ở xóm ổ chuột, chỉ Tết mới ngửi được mùi thịt, mà cũng chẳng đến lượt tôi ăn.
Kiếp trước về đây, tôi chỉ mải khóc kể khổ, rồi nhìn Bạch Lộ diễn trò, hoàn toàn không để ý bàn ăn còn đồ ngon thế này.
Đúng lúc đó, Bạch Lộ khẽ hít mũi, giọng nghẹn ngào:
“Ba, mẹ, các anh… là lỗi của con, chiếm vị trí của Cốc Vũ suốt bao năm… chắc giờ cô ấy khó chịu lắm… đều tại con…”
Nói rồi, nước mắt lăn xuống, rơi “đúng chuẩn” lên mu bàn tay trắng trẻo, đắt giá của bà Cố.
Bà Cố lập tức ôm lấy cô ta: “Con bé ngốc, nói linh tinh gì thế! Sao lại trách con?”
Ông Cố nhíu mày sâu hơn, ánh mắt nhìn tôi thêm phần dò xét.
Anh cả Kinh Chập — cao nhất, mắt lạnh lùng, khóe miệng hay trễ xuống — khó chịu tặc lưỡi.
Anh hai Lập Hạ trông hiền hơn, nhưng ánh mắt cũng phức tạp.
Anh ba Sương Giáng nhỏ tuổi nhất, biểu cảm thì thẳng thắn: rõ ràng là chê tôi.
Kiếp trước, mấy giọt nước mắt này của Bạch Lộ, cộng với dáng vẻ “không biết điều, chỉ lo ăn” của tôi, đã châm ngòi cho ngọn lửa đầu tiên trong lòng họ.
Kinh Chập mỉa mai tôi “đầu thai nhầm kiếp quỷ đói”.
Sương Giáng kêu tôi “thô tục”.
Lập Hạ thở dài.
Ba mẹ thì thấy tôi mất mặt, dồn hết sự quan tâm về phía “đứa bị thiệt thòi” là Bạch Lộ.
Khi đó, tôi đã bùng nổ, khóc lóc kể khổ, tố họ thiên vị, tự mình đóng đinh hình tượng “thô lỗ, ngu dốt”.
Còn bây giờ?
Tôi nuốt miếng thịt gà, cổ họng hơi khô. Ánh mắt lướt sang bàn trà cạnh đó.
Dâu tây đỏ mọng, cherry căng bóng, dưa mật vàng ươm đã cắt sẵn.
Tuyệt thật.
Tôi đưa tay, nhắm ngay quả dâu tây to nhất, đỏ nhất mà chộp.
“Cô!” Sương Giáng không nhịn nổi nữa, giọng cao vút. “Có biết phép tắc không hả? Tay dính mỡ mà chạm vào trái cây? Không thấy mọi người đang nói chuyện à? Chỉ biết ăn thôi sao!”
Mọi ánh mắt lại dồn về bàn tay dính dầu của tôi, và quả dâu tây bị tôi nắm chặt đến hơi biến dạng.
Sắc mặt bà Cố hơi tối đi.
Khóe môi Bạch Lộ khẽ nhếch, rồi nhanh chóng hạ xuống, viền mắt đỏ hơn, như thể bị sự thô lỗ của tôi dọa sợ.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đầy “ghét bỏ” của Sương Giáng, bình thản nói:
“Đói.”
Tôi dừng một chút, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Ở xóm ổ chuột, một ngày chỉ được ăn một bữa, lại là cháo loãng.”
Nói xong, trước ánh nhìn của tất cả, tôi nhét thẳng quả dâu tây vào miệng.
Ngọt thật. Nước trái căng mọng vỡ ra trong miệng, ngọt đến mức hơi khó tin.
Kiếp trước, trước khi chết, miệng tôi chỉ toàn mùi nước bẩn và thối rữa.
Một chữ “đói” — đơn giản, thẳng thắn — rơi xuống tấm thảm xa hoa của phòng bệnh.
Bà Cố đang ôm tay Bạch Lộ, khẽ khàng nhưng rõ ràng cứng đờ một chút.