Chương 9 - Hành Trình Của Tiểu Bạch
Muội muội còn có Mặc Uyên, nhưng ta… ta chỉ có một mình chàng thôi!”
Bạch Doãn nhắm chặt mắt, đau đớn: “Câm miệng…”
Tỷ tỷ nức nở.
Ta đứng giữa không trung, trường kiếm trong tay: “Oan có đầu, nợ có chủ.
Thiên Tôn đã cùng ta vượt kiếp thành công, phàm nhân này… giao cho ta xử lý.”
Bạch Doãn quay lưng về phía ta, không nói một lời.
“Bạch Doãn, ngươi không tránh, ta sẽ động thủ.”
Hắn trầm mặc giây lát. Sau đó cúi người, ôm lấy tỷ tỷ:
“Nàng tuy có tội… nhưng thiên đạo không thể tùy tiện giáng phạt lên phàm nhân.”
Ta bật cười lớn. Ánh mắt Mặc Uyên bên cạnh ta càng thêm băng giá.
“Thiên đạo không thể giáng phạt phàm nhân?
Vậy lúc ngươi để ta trúng xà độc, lấy thiên lôi phong bế ta trong phòng… là gì?
Thiên đạo thương dân? Vậy thiên đạo công bằng ở chỗ nào?!”
Bạch Doãn nhíu mày.
Ta giơ kiếm chỉ thẳng giữa trán hắn: “Thiên đạo? Ma đạo? Ngươi chỉ là động lòng mà thôi!
Ngươi tu hành vạn năm, đường đường là Thiên Tôn, vậy mà bị vài chiêu che mắt của Tống Vãn Nghi che mờ tâm trí.
Ngươi chẳng phải không biết — là ngươi cố tình không muốn thấy!
Vì tư tình mà thiên vị, ngươi cũng xứng xưng là Thiên Tôn?
Ngươi cũng xứng đại diện cho thiên đạo?!”
Trường kiếm trong tay ta lao ra, Bạch Doãn rút kiếm ngăn đỡ.
Mặc Uyên lập tức theo ta xông lên, hai người hợp lực, cùng hắn giao chiến.
Ngoài dự đoán, ta và Mặc Uyên đều tưởng hắn sẽ bảo vệ tỷ tỷ trong trận chiến.
Nhưng giữa lúc bị vây công, hắn lại đẩy tỷ tỷ ra ngoài.
Ta và Mặc Uyên lập tức thu chiêu, tạo cơ hội cho hắn thi chú.
Song tỷ tỷ mất chỗ bấu víu, thân hình rơi thẳng từ trên cao xuống.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng không thể tin nổi, nhìn nam nhân từng vì nàng mà không tiếc tổn thương ta, giờ đây lại vứt bỏ nàng.
Bất kể thiên đạo hay nhân đạo —
Kẻ như Bạch Doãn, khi yên bình là si tình, đến lúc nguy nan, đến cả ánh trăng trong lòng cũng có thể hiến tế.
Mà cũng chính loại người như vậy, đã hoàn tất tình kiếp nơi trần thế của ta.
Trường kiếm xuyên qua tâm khẩu Bạch Doãn. Hắn không dám tin mà nhìn ta:
“Ngươi… dám giết Thiên Tôn?”
“Thiên Tôn?”
Ta cười lạnh: “Xuống dưới mà hỏi Diêm Vương đi.”
Linh lực hắn tan rã, thân thể rơi thẳng xuống nước, cuốn theo dòng lũ.
Bách tính quỳ mọp dưới chân ta, tay nâng cao, đồng thanh xưng tụng thần linh.
Nhưng ta không phải thần. Ta là… Ma.
Ta quay đầu nhìn Mặc Uyên:
“Bạch Doãn đã chết, ngôi vị Thiên Tôn, là của ngươi.”
Hắn cúi đầu: “Mạt tướng chỉ nguyện theo Ma Tôn mà thôi.”
Ta thoáng sững người.
Sau đó, bật cười vang vọng giữa trời đất:
“Tùy ngươi.”