Chương 5 - Hàng Xóm Mới Và Chiếc Xe Bị Đập

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Điều khoản 1: Chỗ đậu xe 24/24 sẽ do nhà họ Lý toàn quyền sử dụng, chủ chỗ không được phép thu hồi hay cho thuê lại, và cho phép nhà họ Lý tự ý cải tạo.”

Tôi ngước mắt nhìn cô ta:

“Ý chị là muốn biến chỗ đậu xe của tôi thành tài sản riêng của nhà chị?”

Cô ta xua tay:

“Ôi giời, sao nói khó nghe thế. Hàng xóm giúp nhau là chuyện nên làm. Với lại, những tấm ảnh kia mà tung ra thì danh tiếng em có còn đâu.”

Tôi đè nén lửa giận, lật sang trang sau.

“Điều khoản 2 càng quá quắt hơn: Tiểu Đường phải hủy bỏ đơn kiện về việc xe bị phá, đồng thời viết giấy xác nhận chỉ là hiểu lầm, và phải bồi thường 5.000 tệ tiền tổn thất tinh thần cho nhà họ Lý.”

Tôi im lặng, bỗng nhiên lại mỉm cười, không phản ứng gì.

Lật tiếp đến trang thứ ba.

“Tiểu Đường tự nguyện bán căn hộ đứng tên mình với giá chỉ bằng 70% giá thị trường cho nhà họ Lý. Nếu không bán, nhà họ Lý có quyền tự do ra vào sử dụng căn hộ bất kỳ lúc nào.”

Tay tôi run nhẹ, không phải vì sợ, mà vì tức.

Đúng là không chỉ muốn cướp chỗ đậu mà còn muốn cướp luôn cả nhà!

“Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?”

Lý Thúy Lan lấy bút đưa qua:

“Ký vào đây đi, ảnh kia chị cam đoan sẽ xóa sạch, không lọt ra ngoài.”

Cô ta còn giả vờ tốt bụng:

“Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em là con gái một mình ở căn nhà to thế này nguy hiểm lắm. Nhà chị còn thằng Cường chưa vợ, nếu em chịu đợi thì…”

Lý Cường lập tức cắt lời:

“Con không cưới loại gái già chua ngoa này đâu!”

Tôi ghê tởm đến buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ do dự.

Từ tốn cầm lấy bút, cố ý kéo dài:

“Nếu tôi ký, chị lấy gì đảm bảo là ảnh sẽ không lộ?”

Mắt Lý Thúy Lan sáng rỡ, tưởng tôi đã xiêu lòng:

“Cái này yên tâm! Viết hẳn vào hợp đồng, vi phạm đền một triệu!”

Cô ta lật đến trang cuối, chỉ vào mục phụ lục.

Đúng lúc tôi giả vờ cầm bút chuẩn bị ký, chuông cửa reo.

“Ai đấy?”

Lý Thúy Lan cau mày.

Tôi khẽ mỉm cười:

“Có khi là bưu phẩm, để tôi xem.”

Qua mắt mèo, tôi thấy anh bạn thân – chủ nhà đứng đó, sắc mặt lạnh tanh.

Tôi mở cửa, nhường anh bước vào, sau đó quay lại nhìn thẳng vào mẹ con Lý Thúy Lan.

“Xin lỗi nhé. Không những chỗ đậu xe chị không có, mà ngay cả căn hộ chị cũng chuẩn bị mất luôn.”

“Nhớ người này chứ? Chính là chủ nhà của mấy người.”

Trong chớp mắt, sắc mặt của mẹ con kia tái mét.

Anh bạn tôi hầm hầm, giơ ra một tập giấy:

“Chị à, trước kia chị xin tôi cho ở thử một ngày, nói thấy ổn thì ký hợp đồng.”

“Kết quả ở một ngày xong, chị lại đòi ở thử thêm một tuần. Tôi cũng nhịn.”

“Đến lúc ký thì chị lại bảo quen Tiểu Đường, nói nể tình bạn bè giảm giá. Từ 5000 tệ/tháng tôi hạ còn 3500! Cuối cùng mấy người lừa trắng trợn, ở chùa không chịu ký! Giờ còn quay sang bắt nạt bạn tôi?”

Anh giận run người.

Tôi và Phó An là bạn thân nhiều năm.

Tôi biết anh mua nhà ở gần đây, không ngờ lại ngay sát bên.

Ai ngờ lại gặp phải cái gia đình quá quắt này.

Hôm qua nói chuyện mới biết, Lý Thúy Lan trơ trẽn nấn ná, ở không rồi còn chê bai đủ thứ.

Nhà rẻ hơn thị trường cả nghìn tệ mà còn bày đặt: nào là mái dột, ánh sáng kém, hai ngày lại chê tivi nhỏ.

Miệng thì chê, chân thì vẫn bám lì không đi.

Anh Phó An cứ nghĩ nhà họ quen tôi nên cố nhịn.

Nào ngờ, hóa ra cả hai chúng tôi đều bị một nhà này lừa đến xoay như chong chóng!

“Tôi thấy chị đúng là không biết xấu hổ nữa rồi!”

Tôi nghiến răng nói thẳng.

Chưa hết, tôi còn biết được, để ép giá thuê nhà rẻ, gia đình này đã giở đủ trò hèn hạ.

Mỗi lần Phó An dẫn khách đến xem nhà, Lý Thúy Lan lại giả vờ là cư dân khu này, đứng cạnh nói xấu không tiếc lời.

Anh ấy lấy điện thoại mở đoạn ghi âm:

Giọng the thé của Lý Thúy Lan vang lên rõ ràng:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)