Chương 39 - Hàng Với Chả Xóm
5
Bà nội tôi rất thích biệt danh này.
Tôi nói với bà, trên mạng gọi những người bà có tính tình như bà là bà nội siêu mạnh.
Bà vui lắm, vỗ tay liên tục:
"Hay! Bà thích, siêu mạnh là còn hơn cả đàn ông!"
Sáng hôm sau, bố tôi lái xe đưa bà đến.
Tôi xuống đón bà, vừa khuân hành lý của bà xuống, bố tôi đã nhấn ga đi mất.
Như kiểu sợ tôi đổi ý hay sao ấy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi đụng phải Vương Lệ và con trai bà ta ở cửa thang máy.
Trương Vương Long Nam đứng trước mặt tôi, không biết đã mấy ngày không tắm rồi, hôi đến mức tôi không dám thở.
Mỗi lần hít vào, như một lần đánh cược.
Không ngờ, bà nội tôi đứng bên cạnh trực tiếp mở miệng:
"Đệt mẹ chúng mày, hai mẹ con mày đi xúc phân à? Thối chết bà rồi!
"Cả đời chưa từng tắm cũng không đến nỗi thối chết người như thế này! Còn thối hơn cả ông già nhà bà chết ba ngày!"
Vương Lệ giật mình, vội vàng bịt tai Trương Vương Long Nam lại.
Cậu ta rất phản kháng, lùi lại phía sau, vừa vặn ngả vào ngực tôi.
Nếu lần đầu là vô ý thì những lần cọ xát sau đó, chắc chắn là cố ý.
Tôi dùng đầu gối thúc mạnh vào lưng cậu ta, cậu ta kêu lên một tiếng, né sang một bên, nhìn tôi với vẻ đê tiện nhưng đầy thâm hiểm.
Vừa lúc đó, thang máy đến tầng chín, mọi người đi ra, rời khỏi tầm quan sát của camera.
Bà nội tôi nhận ra có gì đó không ổn, cảnh giác nhìn tôi: "Sao thế Ni Ni?"
Tôi đứng chắn trước bà: "Không sao đâu bà, thằng ranh con dám sàm sỡ cháu, bà đứng sau đi, đừng để nó đụng vào bà."
Nói xong, tôi giơ tay lên, tát vào mặt Trương Vương Long Nam.
Ai ngờ bị Vương Lệ dùng mặt đỡ trọn.
"Không phải, cô bị làm sao vậy? Chạm vào cô một cái mà nói con trai tôi sàm sỡ cô? Cô đúng là tự cho mình là nhất!
"Con đĩ này nữa, còn muốn động vào con trai tôi. Không biết thân biết phận."
Nói rồi còn giơ tay định tát lại tôi.
Bà nội tôi xông thẳng tới, tát một cái vào má bên kia của cô ta:
"Cô mắng ai đấy?! Con trai thì ghê gớm lắm à? Không phải chỉ có thêm hai lạng thịt thôi sao? Tôi xem nếu không có nó, cô còn dám vênh váo không!"
Nói xong, bà lấy từ trong túi vải của mình ra một chiếc kéo nhỏ.
Đây là của hồi môn của bà nội tôi, công dụng rất đa dạng.
Bình thường bà dùng để cắt da chân, cắt móng tay, còn cắt cả chỉ thừa, vải vóc, tóc.
Mà lúc này, bà định dùng để hái ớt.
6
Mặt Vương Lệ tái mét, chắn trước mặt Trương Vương Long Nam, đồng thời lấy điện thoại ra nói sẽ báo cảnh sát.
Bà nội tôi cười khinh thường:
"Hừ, mẹ kiếp. Tôi thân với cục công an lắm, tôi vào đó chơi nhiều hơn cả chồng cô chơi cô đấy."
Rồi bà lấy chứng minh thư ra, lắc lắc trước mặt hai mẹ con kia.
"Nhìn cho kỹ nhé, tôi 75 tuổi rồi, giết chết hai người các người cũng không phải ngồi tù. Không tin thì cứ báo thử xem."
Mặc dù là bà ruột của tôi nhưng nhìn cảnh này, tôi vẫn phải thầm cảm thán trong lòng: "Đúng là kẻ xấu lúc về già.”
Vương Lệ cũng không dám dây dưa nữa, kéo đứa con trai quý tử của cô ta về nhà.
Bà nội tôi cười lạnh một tiếng, cất chiếc kéo yêu quý của bà đi, mắng:
"Đồ hèn!"
Bà nội nhà tôi là vậy, phương châm sống chỉ có bốn chữ: Không phục thì đánh!
Đây cũng là lý do bà không hợp với mẹ tôi.
Từ nhỏ, mẹ tôi luôn dạy tôi, phải biết tha thứ cho người khác khi có thể.
Trên trường có một thằng luôn cố tình đá tôi.
Mẹ tôi biết chuyện nhưng lại nói, người khác bắt nạt con, con không được bắt nạt lại, nếu không thì có gì khác với những đứa xấu xa đó.
Còn bà thì trực tiếp dẫn tôi đến trường học, bảo tôi đá lại vào chân thằng đó.
"Con cứ yên tâm đá, bà ở đây!"
Có người chống lưng, tôi lấy hết can đảm, đá mạnh vào khoeo chân nó.
Nó đau đớn quỳ xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi.
Về nhà, mẹ tôi nổi trận lôi đình, trách bà nội không dạy tôi nên người, biến một đứa con gái như tôi trở nên bạo lực và hung dữ.
Bà nội tôi còn nổi trận lôi đình gấp ba lần:
"Cô thì hay rồi! Cô để người ta giẫm lên mặt mà còn đánh giày cho người ta!"
Dù sao thì, sau đó, không còn ai dám bắt nạt tôi nữa.
Hoặc có thể nói, tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt tôi.
Vì bà nói, ai dám bắt nạt con, từ lần thứ hai trở đi, đều là do con cho phép.
Bà rất hiếu chiến, không bao giờ chịu ấm ức, có tức thì trút, có thù thì báo.
Bà nói con người đều ưa bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần đối phương không bị điên, ai dám đổ phân lên đầu mình thì phải trả đũa lại, đổ một đống phân thối hơn và to hơn.
Vì không dằn vặt bản thân nên đến giờ bà vẫn khỏe mạnh, leo chín tầng lầu một mạch không mệt.
Còn mẹ tôi, đến tuổi mãn kinh, chứng lo âu tìm đến, sụt mất 15 kí, ngày nào cũng chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực không thoát ra được.
Tôi yêu cả hai người nhưng tôi đã vô số lần mong ước, giá như mẹ tôi giống bà nội tôi thì tốt biết mấy.
Mặc dù mọi người đều nói bà nội tôi giống như một tên cướp, còn mẹ tôi thì là một người con dâu hiền lành và tốt bụng.
Về vấn đề này, bà nội tôi cho rằng: "Chúng nó là cái thá gì mà dám đánh giá tao!"