Chương 8 - HÀN THANH TUYỆT

Mười một.

Năm đầu tiên sau khi tiểu vương tử chào đời, trời yên biển lặng, mưa thuận gió hòa, mọi việc đều bình an vui vẻ.

Vương gia không còn thích ra ngoài nữa, cả ngày ở bên cạnh vợ con. Tiểu vương tử thông minh, hoạt bát, dung mạo rất giống vương gia, càng khiến vương gia yêu quý không rời tay.

Vương phi thì lại thờ ơ. Hai cha con chơi đùa vui vẻ, nàng chỉ ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng quay đầu nhìn họ, ánh mắt điềm tĩnh, không vui không buồn.

Ta ngày càng không hiểu được nàng.

Mỗi tháng, nàng đều gửi một gói đồ về nhà mẹ đẻ, trong đó ngoài thư từ còn có y phục của tiểu vương tử. Vương gia thường lén bảo ta đổi một gói đồ lớn hơn, nhét đầy vàng bạc vào trong đó.

Hiện tại đúng là như lời vương gia từng nói: nuôi một nữ nhân, thật là tốn tiền.

Miễn vương gia vui là được.

Một năm trôi qua, nhanh như chớp mắt. Thời hạn ba năm của hiệp ước đình chiến đã đến, mà Hách Lạp cũng cần tiền. Mọi người đều hiểu rõ, vương gia có thể phát động chiến tranh bất cứ lúc nào. Nhưng cụ thể khi nào hành động thì không ai biết, đó là cơ mật.

Lợi thế lớn nhất của kỵ binh Hách Lạp là tốc độ, thần xuất quỷ nhập, đánh bất ngờ khiến quân đội Bình Triều trở tay không kịp.Có thể đêm nay vẫn còn ca hát nhảy múa trên thảo nguyên, sáng mai đã đánh tới biên giới Bình Triều.

Ngày tiểu vương tử tròn một tuổi, người Hách Lạp đốt lửa trại, ca hát nhảy múa suốt đêm, vây quanh vương gia, vương phi và tiểu vương tử, dành tặng sự tôn kính nhất cho họ.

Vương gia ôm vợ con trong tay, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.Một gia đình hạnh phúc như thế, ai nhìn vào mà không ngưỡng mộ chứ!

Nhưng ngay khi trời sắp sáng, vương gia hạ lệnh: tiến công Bình Triều!

Dũng sĩ Hách Lạp bỏ lại vò rượu, cầm lấy thanh đao, cưỡi lên chiến mã, tập hợp chờ lệnh gần vương trướng. Vương gia rời đi trong vội vã, vương phi đuổi theo ra đến vương trướng, gọi một tiếng: "Vương gia."

Hắn quay đầu nhìn nàng một cái rồi xoay người lên ngựa, lao đi như gió. Nàng đứng bên đống lửa đã tàn, gió sớm thổi tung làn váy trắng, nàng giống như một bông bồ công anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió quật ngã.

Ta khoác áo choàng lên người nàng. Nàng nắm lấy tay ta: "Tỷ tỷ, tỷ đi theo vương gia đi. Có tỷ bên cạnh chăm sóc, ta mới yên tâm."

Trước kia mỗi lần vương gia xuất chinh đều mang theo ta, không có ta bên cạnh chăm sóc, quả thực hắn sẽ không quen.

Ta nói: "Được, vương phi ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt, chúng ta sẽ sớm trở về."

"Nếu các người đánh đến Nghĩa Hùng Quan, nhớ truyền tin về cho ta."

Ta chưa kịp hỏi tại sao, chỉ vội đồng ý. Nàng lại gọi ta: "Tỷ tỷ, tỷ có biết tên của ta là gì không?"

Ánh bình minh chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết của nàng, tựa như tiên nữ hạ phàm

"Ta tên là Hàn Thanh Tuyệt."

Hàn Thanh Tuyệt, hóa ra nàng có một cái tên hay như thế. Trước đây chúng ta tưởng nàng tên là Triệu Hoàn, sau khi thân phận bị vạch trần, cũng không ai hỏi tên thật của nàng, vương gia vẫn gọi nàng là Triệu Hoàn.

Nàng họ gì tên gì, căn bản không quan trọng.

Mười hai.

Không ngờ, cuộc tiến công của chúng ta lại không được thuận lợi.

Từ Lãng Vân Quan ở biên giới trở đi, trận chiến đã trở nên khó đánh. Người Bình Triều dường như sớm đoán được chúng ta sẽ đến mà chuẩn bị kỹ càng. Mỗi khi chiếm được một thành, chúng ta đều phải trả giá đắt, còn người Bình Triều thực hiện chính sách "vườn không nhà trống," thà phá hủy tài sản và lương thực, cũng không để sót lại thứ gì cho chúng ta.

Không đạt được chiến thắng nhanh chóng như mong đợi, người Hách Lạp không dễ dàng rút lui. Vương gia lần này cũng quyết tâm, thề sẽ đánh đến Biện Kinh, cướp lấy của cải và cả công chúa ở nơi đó.

Kim qua thiết mã chậm rãi tiến về phía nam, cuối cùng cũng đến Nghĩa Hùng Quan, nơi lần trước vương gia đã chém chết Thẩm Tĩnh Ngâm.

Lần này, người thủ Nghĩa Hùng Quan là một tiểu tướng quân trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, dáng vẻ nho nhã yếu đuối, trông như cây non trong vườn hoa Biện Kinh chưa từng chịu mưa rền sấm dữ.

Hắn cầm trường thương chỉ vào vương gia, giận dữ quát lớn: "Nguyên Tu, trả lại tỷ tỷ cho ta! Nếu không, đừng mong sống sót mà trở về!"

Vương gia khinh thường đáp: "Tiểu tử, ngươi là ai? Tỷ tỷ ngươi là người nào?"

Tiểu tướng vẫn còn non nớt, bị vương gia chọc giận lập tức tự báo danh: "Ta là Hàn Trầm Phong, tỷ tỷ ta là Hàn Thanh Tuyệt!"

"Hàn Trầm Phong? Hàn Thanh Tuyệt? Chưa từng nghe qua." 

Vương gia không để tâm, thuận miệng hỏi các tướng sĩ phía sau: "Có ai cướp tỷ tỷ của tiểu tử này không?"

Mọi người cười rộ lên. Những năm qua, người Hách Lạp đã bắt đi vô số phụ nữ Bình Triều. Có người bị tra tấn đến chết, có người trở thành nô lệ, cũng có người làm vợ làm thiếp, con cái họ sinh ra đều trở thành người Hách Lạp. Bình Triều chính là cố quốc mà họ không bao giờ có thể trở về.

Không ai quan tâm họ là ai.

Ta có nên nói cho vương gia biết ai là người đã "cướp" tỷ tỷ của hắn không?

Ta nhớ lại lần đầu vương phi nhờ ta gửi gói đồ về nhà mẹ đẻ, ta hỏi nàng nhà ở đâu. Nàng không hề giấu giếm, chỉ nói: "Gửi đến Nghĩa Hùng Quan là được, ta có một đệ đệ ở đó."

Ta hỏi: "Có cần đưa hắn đến Hách Lạp không?"

"Không cần, chỉ là một tiểu tử nghịch ngợm, đưa đến đây lại thêm nhức đầu." Nàng đáp nhẹ như không.

Không ngờ, tiểu tử nghịch ngợm trong lời nàng lại kế thừa vị trí của Thẩm Tĩnh Ngâm, trở thành tướng quân thủ Nghĩa Hùng Quan, cũng là kẻ địch của Hách Lạp. Càng không ngờ, thiếu niên non nớt có vẻ kích động kia, đánh trận lại rất có bài bản.

Hắn giỏi chỉ huy, có mưu lược, lại xông pha nơi chiến trường, tràn đầy hào khí. Hắn dẫn binh sĩ chiến đấu kiên cường, nhiều lần đánh lui cuộc tấn công của người Hách Lạp.

Vương gia vô cùng đau đầu, buộc phải điều thêm viện binh từ Hách Lạp, thề rằng sẽ san phẳng Nghĩa Hùng Quan, tiến thẳng tới Biện Kinh.