Chương 9 - Hai Năm Sau
Trần Vọng Dã giữ lấy gáy tôi rồi hôn tôi một cách nồng nhiệt.
Kể từ sau nụ hôn vào đêm sinh nhật đó.
Trần Vọng Dã như không thể dừng lại.
Cậu ta mê mẩn việc hôn tôi, tìm đủ mọi lý do để đòi hôn:
“Tôi làm bài thi thử khá ổn đúng không?”
“Đó không phải là lý do để cậu dùng miệng.”
“Tôi chỉ muốn chút phần thưởng thôi.”
Đôi mắt đen của chàng trai lấp đầy dục vọng.
Cậu ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi tôi:
“Chị, hẹn hò với tôi nhé?”
Như một yêu ma.
Từ “yêu ma” bật ra trong đầu tôi.
Không ai có thể từ chối một Trần Vọng Dã như vậy.
Tôi cố giữ lại một chút lý trí, đẩy cậu ta ra:
“Nói sau.”
Tôi không cố tình “thả thính” Trần Vọng Dã.
Tôi chỉ nghĩ rằng, tôi và cậu ta không thuộc về cùng một thế giới.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Cậu ta bây giờ đang hành động theo cảm xúc bồng bột của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ ai cũng có những cảm xúc bốc đồng như thế.
Cậu ta không bận tâm đến hiện thực, nhưng tôi thì có.
Còn những giấc mơ về tương lai kia, có lẽ thật sự chỉ là mơ thôi.
Tôi hiểu rõ rằng, rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ trở lại cuộc sống riêng của mình.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày đó lại đến nhanh đến vậy.
Cuối tháng tám.
Chuyện tôi đánh Trần Như Sơn cuối cùng cũng bị Chủ tịch Trần biết.
Dù sao thì đó cũng là con trai ông ta.
Tôi bị đuổi việc.
Nhưng Chủ tịch Trần đưa ra một yêu cầu.
Không được nói cho Trần Vọng Dã biết tôi bị đuổi việc.
Đổi lại, ông ta sẽ giới thiệu cho tôi một công việc thực tập.
Đây là một cơ hội hiếm có, ở một tập đoàn lớn mà tôi đã luôn ao ước.
Vì tò mò, tôi hỏi Chủ tịch Trần: “Tại sao phải giấu chuyện này?”
Ông ta đáp: “Tiểu Dã bây giờ rất phụ thuộc vào cô. Nếu biết tôi đã đuổi cô, nói không chừng sẽ đến tìm tôi đồng quy vu tận.”
“Ông nghĩ cậu ấy xúc động quá rồi đó.”
“Nó là con trai tôi, tôi hiểu rõ nhất.”
Dừng lại một lúc, Chủ tịch Trần nói:
“Chia tách hai người vào lúc này, là tốt nhất – trước khi nó lún vào quá sâu.”
Hóa ra, ông ta đều biết tất cả.
Không điều gì qua mắt được ông ta.
Ông ta để tôi lựa chọn.
Việc này còn cần suy xét sao?
Tôi quyết đoán nhận lấy công việc thực tập.
Ngày rời đi, tôi rất bình tĩnh.
Tôi giảng cho Trần Vọng Dã điểm thi cuối cùng.
Sau đó khép sách lại, nói: “Tới đây thôi.”
Trần Vọng Dã không hề hay biết, ngáp một cái rồi đi ngủ.
Sau khi cậu ta ngủ.
Tôi kéo vali hành lý cũ kỹ, lẳng lặng khép cửa lại.
Bước đến cuộc đời thuộc về thôi.
Công việc mà Chủ tịch Trần giới thiệu ở thành phố C.