Chương 18 - Hai Năm Sau

“Việc đó, người anh em à xin lỗi nha, tớ không cẩn thận nói ra rồi…”

Người bạn thân lúng túng che miệng.

“Anh đã nói như vậy.”

Trần Vọng Dã thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ấy ngoan ngoãn giơ tay lên, tự tát vào mặt mình:

“Chị à, đừng giận, cái tát này anh đánh thay chị rồi.”

 

Sau đó, là nhiều ngày tháng tiếp nối.

Tôi và Trần Vọng Dã đã cùng nhau trải qua rất nhiều mùa.

Chúng tôi đều trưởng thành rất nhanh.

Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi không ít lần đối mặt với những sóng gió dữ dội.

May mắn thay, hai chúng tôi luôn phối hợp ăn ý.

Trần Vọng Dã từng bước đối mặt với bố mình.

Cậu ấy tàn nhẫn hơn Chủ tịch Trần.

Và thông minh hơn.

Điều quan trọng nhất là, cậu ấy có sự giúp đỡ của nhà họ Lý.

Trước đây, cậu ấy từng lêu lổng, không học hành, cắt đứt liên lạc với ông bà ngoại.

Giờ đây, khi cậu ấy muốn làm nên sự nghiệp, nhà họ Lý vui mừng còn không kịp.

Nhờ có sự hỗ trợ của nhà họ Lý, những người như Trần Như Sơn chẳng là gì cả.

À phải, Trần Như Sơn đã bị bỏ tù.

Vì cờ bạc và chơi gái.

Hai người anh còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, một người bị gãy chân, người kia đụng độ kẻ thù, phải trốn ra nước ngoài.

Có tin đồn nói rằng, kết cục thảm hại của ba người này đều là tác phẩm của Trần Vọng Dã.

Mọi người trong công ty sợ cậu ấy.

Họ nói cậu ấy như một con thú hoang không thể thuần phục.

Còn tôi, có một biệt danh mới.

“Người thuần hóa thú.”

Tôi là giới hạn cuối cùng của Trần Vọng Dã, là sợi dây cương của cậu ấy.

Chỉ cần tôi có mặt, Trần Vọng Dã sẽ ngoan hơn rất nhiều.

Về sau.

Trần Vọng Dã đã “soán ngôi” thành công.

Cậu ấy mang theo thế giới mà mình đã chinh phục được đến cầu hôn tôi.

Ngày cưới.

Hôn lễ được tổ chức đơn giản.

Trợ lý cũ của Lý Lan bay về nước.

Dì ấy phong trần mệt mỏi nói với chúng tôi:

“Trước khi mất, bà Lý đã để lại video cho tất cả các cô gái mà bà ấy từng giúp đỡ, nhưng không may dữ liệu bị hỏng, gần đây mới khôi phục được.”

Tôi lập tức yêu cầu tạm dừng buổi lễ, phát video.

Đây cũng là cơ hội để Trần Vọng Dã gặp lại mẹ mình.

Sau tiếng “xẹt xẹt” nhỏ, Lý Lan xuất hiện trên màn hình lớn.

Trần Vọng Dã khẽ run lên, hơi thở như ngừng lại.

“Dương Văn Nguyệt, chào con. Nếu con đang xem đoạn video này, chắc hẳn con đã đạt được những thành tựu đáng kể.”

“Tuy rằng dì không thể đến tận nơi để chúc mừng con, nhưng dì hy vọng con sẽ luôn được tự do.”

Khi nói đến đây, bà dường như nhớ ra điều gì đó:

“À đúng rồi, dì có một đứa con trai tên là Trần Vọng Dã.”

“Không hiểu sao, dì luôn có cảm giác rằng sau này, hai đứa sẽ gặp nhau.”

“Nếu một ngày con gặp được nó.”

“Xin hãy nhắn giúp dì –“

Bà mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói:

“Trên thế giới này, sẽ có người yêu thương nó.”

HẾT.