Chương 13 - Hai Năm Sau
Trần Vọng Dã nhanh chóng chứng minh bằng hành động rằng cậu ấy không nói suông.
Nhóm của chúng tôi nhận được một dự án mới, và cấp trên thông báo rằng Trần Vọng Dã sẽ tham gia cùng chúng tôi.
Tôi không biết cậu ấy đã tranh thủ cơ hội này như thế nào.
Chẳng lẽ Chủ tịch Trần thực sự thay đổi ý định, muốn bồi dưỡng cậu ấy?
Mặc dù Trần Vọng Dã mới học năm nhất đại học, nhưng trước đó cậu ấy đã lưu ban và học lại, năm nay cậu ấy đã 21 tuổi.
Hoàn toàn có thể tham gia vào dự án.
Cấp trên ám chỉ: “Tiểu Dương, cô là trưởng nhóm, hãy quan tâm cậu ấy nhiều hơn.”
Tôi: “…”
May mắn là Trần Vọng Dã làm việc rất nghiêm túc, khả năng của cậu ấy vượt xa sự mong đợi.
Cậu ấy cũng không bao giờ dựa vào thân phận của mình để đòi hỏi sự đối xử đặc biệt.
Dần dần, mọi người đều hạ bớt đề phòng và hòa hợp với cậu ấy.
Khi dự án gần thành công, nhóm chúng tôi mời khách hàng đi ăn.
Hôm đó, tôi tình cờ có một bản kế hoạch cần làm nên ở lại công ty làm thêm giờ.
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra như vậy.
Mười giờ tối, đồng nghiệp Tiểu E bất ngờ gọi điện cho tôi:
“Trưởng nhóm, không hay rồi, Trần Vọng Dã đã đánh nhau với khách hàng rồi.”
“Cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là, Trần Vọng Dã không phải là người bốc đồng như vậy.
“Trưởng nhóm, không thể trách Tiểu Trần, lý do cậu ấy đánh người là… là vì cô.”
Tôi lưu lại bản kế hoạch, vội vã xách túi chạy đến nhà hàng.
Trên đường đi, Tiểu E giải thích ngọn ngành.
Người đại diện khách hàng lần này là một người đàn ông trung niên béo mập háo sắc.
Trong bữa ăn, sau khi uống say, ông ta hỏi: “Cô Tiểu Dương của các cậu sao không đến?”
“Trưởng nhóm hôm nay ở lại công ty làm thêm giờ.”
“Thế thì không được, tôi đến đây là vì cô ấy, có cô ấy thì dự án này mới dễ bàn…”
Lúc này, đồng nghiệp đã nhận ra có điều không ổn, cố gắng bảo vệ tôi:
“Chúng tôi thảo luận với ông cũng vậy thôi, nội dung dự án không thay đổi.”
Người đại diện khách hàng vẫy tay:
“Tôi chỉ cần Tiểu Dương! Tôi hiếm khi gặp được cô gái như cô ấy, không chỉ xinh đẹp mà ánh mắt nhìn người khác còn lạnh lùng nhưng lại có chút quyến rũ. Chỉ cần cô ấy liếc nhìn tôi một cái, tôi cảm giác toàn thân như bị mềm nhũn.”
“Nhanh gọi cho Tiểu Dương đi, hôm nay cô ấy mà làm tôi hài lòng thì dự án… Á!”
Chưa kịp nói hết câu.
Nắm đấm của Trần Vọng Dã đã lao đến.
Cảnh tượng ngay lập tức mất kiểm soát, đồng nghiệp mới bất đắc dĩ gọi điện cho tôi.
Khi tôi đến nơi.
Phòng riêng đã trở nên hỗn loạn.