Chương 3 - Hai Gia Trưởng Dưới Một Mái Nhà
6
Tối về nhà, tôi vừa định cởi giày đi tắm thì mẹ chồng chặn lại.
“Tiểu Mẫn à, con về rồi, cả nhà đang chờ con về để… cùng nhau đi vệ sinh đây.”
Tôi sững người: “Mẹ muốn đi thì cứ đi, sao phải đợi con?”
Bà hớn hở: “Mẹ là vì tiết kiệm cho các con thôi. Nước ở thành phố đắt lắm, xả một lần cũng mất tầm một hào. Từ giờ hai đứa ráng đi vệ sinh ở công ty, tối về ba người lần lượt đi, xong hết mới xả một lần, tiết kiệm được hai lần xả nước…”
Tôi ngẩng lên, thấy Chu Văn Bân đang ngồi trên sofa giả vờ nghịch điện thoại, nhưng tai thì căng ra.
Tôi biết anh đang chờ – chờ tôi bực mình cãi nhau với mẹ chồng.
Để rồi anh có thể thuận thế đóng vai người công bằng, ra tay “mỗi bên năm mươi roi” và bãi bỏ quy định kỳ quặc này.
Nhưng trước ánh mắt trông đợi đó, tôi chỉ mỉm cười gật đầu:
“Được thôi, vậy anh với mẹ đi trước, em đi sau cùng, xong thì tiện tắm luôn.”
Chu Văn Bân ngẩng đầu, vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ anh không ngờ tôi sẽ đồng ý.
Tất nhiên là tôi đồng ý.
Không cho anh chút “ngọt ngào”, thì làm sao tôi đường đường chính chính đón bố mình về được chứ?
7
Tối hôm đó, nhờ tôi nhẫn nhịn, tôi và mẹ chồng “hòa bình” kết thúc ngày đầu tiên sống chung.
Ngược lại, Chu Văn Bân trông chẳng vui vẻ gì.
Trước khi ngủ, anh trằn trọc một lúc lâu mới mở miệng:
“Tiểu Mẫn, em xem đấy, mẹ anh một mình đã khó ở chung thế rồi, nếu bố em cũng đến thì sau này nhà mình sống thế nào?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Chồng à, anh nói gì vậy? Em thấy mẹ chồng rất tốt mà, tiết kiệm, khéo vun vén, còn giỏi quản lý chi tiêu hơn cả hai ta, em không thấy bà khó ở chút nào.”
“Với lại, em nói từ trước rồi, sau này bố mẹ hai bên về đây dưỡng già thì mẹ anh anh chăm, bố em em chăm. Mỗi người lo một bên, vừa tránh mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, vừa công bằng.”
Chu Văn Bân im lặng, mặt mũi như vừa nuốt phải thứ gì kinh tởm.
Sáng hôm sau, tôi đang định dậy đi làm thì bỗng nghe anh hét toáng lên đầy tuyệt vọng:
“Mẹ! Tối qua mẹ có phải rút dây mạng không?”
Giọng mẹ chồng đầy tự hào vang từ phòng khách:
“Đúng rồi, tối qua mẹ dậy đi vệ sinh, thấy cái hộp nhỏ nhấp nháy là biết ngay con quên tắt mạng.”
“Mẹ xem trên video bảo cái này tốn điện lắm. Người trẻ các con chẳng biết tiết kiệm gì cả. Sau này tối nhớ rút dây mạng nhé.”
Giọng Chu Văn Bân run lên vì tức:
“Mẹ biết không, chỉ vì tối qua mẹ rút mạng mà sáng nay anh không nhận được tin nhắn khách hàng, bị sếp mắng té tát! Ba tháng theo đuổi khách lớn, tiền thưởng mấy chục ngàn… bị mẹ phá hỏng hết rồi!”
Tôi đứng sau cửa, khẽ mỉm cười.
Thật ra, đây không phải lần đầu mẹ chồng đến ở.
Lần trước bà lén moi hết đông trùng hạ thảo tôi mua cho khách, chỉ để lại một lớp bên trên, phía dưới nhét toàn vỏ ve sầu nhặt được.
Khách nhận được thì suýt lên cơn đau tim, hôm sau hủy luôn hợp đồng.
Lần đó, suất thăng chức trưởng phòng của tôi – vốn chắc chắn – coi như tiêu tan.
Khi ấy tôi cũng từng chất vấn mẹ chồng trong cơn tuyệt vọng.
Nhưng Chu Văn Bân đã nói gì?
“Mẹ đâu cố ý, chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ em muốn mẹ quỳ xuống xin lỗi em à?”
“Tiểu Mẫn, mẹ già rồi, nhiều chuyện không hiểu, chúng ta làm con cháu phải bao dung, phải thông cảm.”
Đúng là dao chỉ khi đâm vào chính mình mới biết đau đến mức nào.
Lần này đến lượt anh, sao lại không bao dung cho mẹ anh nữa vậy?
8
Từ hôm đó, Chu Văn Bân như khôn ra, tối nào cũng ở công ty đến khuya mới về.
Có mấy lần, anh thăm dò:
“Tiểu Mẫn, mấy hôm nay anh tăng ca, em với mẹ … không cãi nhau chứ?”
Tôi liếc anh, thừa hiểu anh đã hối hận vì đón mẹ lên.
Nhưng “mời thần dễ, tiễn thần khó”, anh không tiện tự mình đưa mẹ về quê, nên muốn tôi gây chuyện với bà.
Như vậy, anh mới có cớ dùng “mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu” để đẩy mẹ về quê.
Tiếc là lần này tôi cũng khôn ra.
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Sao anh lại nghĩ vậy? Mẹ chồng tốt mà. Em bận công ty, ngày nào cũng tăng ca, mẹ còn giúp em tưới cây nữa.”
“Chồng nói đúng, từ khi mẹ về ở cùng, em thấy mình nhàn hơn hẳn.”
Nói xong, tôi nhìn anh – mặt anh y như vừa nuốt mười ký hoàng liên, đắng nghét mà chẳng thốt nên lời.
Tôi bật cười thầm.
Chu Văn Bân, mới chỉ bắt đầu thôi.
Bố tôi còn chưa về kia mà.
9
Ngày thứ bảy mẹ chồng ở nhà tôi, bệnh viện báo tin vui:
Bố tôi có thể về nhà!
Lúc ra viện, bác sĩ chủ trị của bố dặn đi dặn lại:
“Ông Lạc sau điều trị đã ổn định về cảm xúc, nhưng vẫn cần uống thuốc đúng giờ và tái khám định kỳ.”
Tôi liên tục gật đầu.
Cánh cửa sắt phòng bệnh mở ra, bố tôi từ giường bật dậy, loạng choạng chạy tới ôm chầm lấy tôi.
Hai tay ông sờ lên mặt tôi, miệng lẩm bẩm:
“Con gái gầy quá… Có phải mẹ con lại không nấu cơm cho con không? Không sao, bố sẽ nấu cho con!”
Nước mắt tôi tuôn như mưa, ôm chặt lấy bố:
“Bố ơi, con thèm bánh trứng rán của bố quá.”
“Ừ, về nhà! Bố làm cho!”