Chương 9 - Mâu thuẫn nội tâm - Hai Chân Cừu
09.
Tối đó, dỗ Lạc Lạc ngủ xong, tôi trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được.
Thường thì buổi tối chị Vương sẽ chuẩn bị trái cây, giờ chị Vương đi rồi, trái cây cũng không có nên tôi hơi đói bụng.
Ban đầu chỉ hơi đói thôi, mà tôi nghĩ một hồi, đầu óc lại bay tới đĩa thịt cừu om lúc chiều.
Nước miếng trong miệng chảy ròng ròng, cái bụng cũng kêu ọc ọc.
Tôi ôm cái bụng đói cồn cào, quyết định xuống bếp hấp bánh bao ăn.
Phòng tôi trên lầu hai, phòng của Lạc Lạc nằm đối diện, cái ổ của Khoái Khoái thì đặt trước cửa phòng Lạc Lạc.
Sợ làm Lạc Lạc tỉnh, tôi xỏ dép đi khẽ trên hành lang, không đóng cửa phòng.
Khoái Khoái thấy tôi bước ra, nhẹ nhàng cọ đầu vào chân tôi.
Ban đêm, căn nhà rất yên tĩnh, đèn hành lang không bật, bóng tối cứ lắc lư trước mặt.
Lúc tôi bước đến cầu thang, Khoái Khoái cứ cản đằng trước, không cho tôi xuống dưới.
Còn tôi đang vội xuống bếp, đói đến hoa mắt, cứ có cảm giác lại nghe được mùi thịt cừu om thơm phức lúc chiều.
Tôi đến cửa cầu thang, lúc đang định bước xuống thì thấy một người đàn ông ngồi gục đầu trước bàn ăn, tôi giật bắn cả mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là ông Trương.
Không ngờ khuya vậy rồi mà ông ấy vẫn về nhà.
Trước mặt ông ấy là mấy đĩa thịt, bên trong là thịt cừu đỏ tươi thơm phức tôi nhớ nhung chiều giờ.
Tôi nuốt nước miếng.
Nhưng không có chai mặt đi xuống.
Thật ra tôi không thích ở gần ông ta lắm, còn thấy hơi sợ nữa.
Không biết ông ta có coi thường tôi không, nhưng ánh mắt ông ta nhìn mình lúc nào cũng làm tôi không thoải mái.
Tôi thà ở với chị Vương còn hơn đứng gần ông ta.
Mấy đĩa thịt bày trên bàn là thịt cừu om, hình như mới nấu.
Ông ta đưa lưng về phía cầu thang, không phát hiện ra tôi, cứ tự nhiên ngấu nghiến từng miếng từng miếng thịt cừu. Không hiểu sao tôi lại thấy buồn nôn.
Tôi lặng lẽ đứng trên cầu thang hồi lâu, thấy ông Vương cứ như một con thú hoang đói bụng từ rất lâu rồi.
Nhìn như ba mẹ Chihiro ham ăn tục uống trước quầy đồ ăn vậy.
Tôi khẽ khàng lui về sau, thuận tay xoa đầu Khoái Khoái một cái.
May mà nó cản lại, không thì tôi đã xuống dưới rồi.
Tối đó, dỗ Lạc Lạc ngủ xong, tôi trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được.
Thường thì buổi tối chị Vương sẽ chuẩn bị trái cây, giờ chị Vương đi rồi, trái cây cũng không có nên tôi hơi đói bụng.
Ban đầu chỉ hơi đói thôi, mà tôi nghĩ một hồi, đầu óc lại bay tới đĩa thịt cừu om lúc chiều.
Nước miếng trong miệng chảy ròng ròng, cái bụng cũng kêu ọc ọc.
Tôi ôm cái bụng đói cồn cào, quyết định xuống bếp hấp bánh bao ăn.
Phòng tôi trên lầu hai, phòng của Lạc Lạc nằm đối diện, cái ổ của Khoái Khoái thì đặt trước cửa phòng Lạc Lạc.
Sợ làm Lạc Lạc tỉnh, tôi xỏ dép đi khẽ trên hành lang, không đóng cửa phòng.
Khoái Khoái thấy tôi bước ra, nhẹ nhàng cọ đầu vào chân tôi.
Ban đêm, căn nhà rất yên tĩnh, đèn hành lang không bật, bóng tối cứ lắc lư trước mặt.
Lúc tôi bước đến cầu thang, Khoái Khoái cứ cản đằng trước, không cho tôi xuống dưới.
Còn tôi đang vội xuống bếp, đói đến hoa mắt, cứ có cảm giác lại nghe được mùi thịt cừu om thơm phức lúc chiều.
Tôi đến cửa cầu thang, lúc đang định bước xuống thì thấy một người đàn ông ngồi gục đầu trước bàn ăn, tôi giật bắn cả mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là ông Trương.
Không ngờ khuya vậy rồi mà ông ấy vẫn về nhà.
Trước mặt ông ấy là mấy đĩa thịt, bên trong là thịt cừu đỏ tươi thơm phức tôi nhớ nhung chiều giờ.
Tôi nuốt nước miếng.
Nhưng không có chai mặt đi xuống.
Thật ra tôi không thích ở gần ông ta lắm, còn thấy hơi sợ nữa.
Không biết ông ta có coi thường tôi không, nhưng ánh mắt ông ta nhìn mình lúc nào cũng làm tôi không thoải mái.
Tôi thà ở với chị Vương còn hơn đứng gần ông ta.
Mấy đĩa thịt bày trên bàn là thịt cừu om, hình như mới nấu.
Ông ta đưa lưng về phía cầu thang, không phát hiện ra tôi, cứ tự nhiên ngấu nghiến từng miếng từng miếng thịt cừu. Không hiểu sao tôi lại thấy buồn nôn.
Tôi lặng lẽ đứng trên cầu thang hồi lâu, thấy ông Vương cứ như một con thú hoang đói bụng từ rất lâu rồi.
Nhìn như ba mẹ Chihiro ham ăn tục uống trước quầy đồ ăn vậy.
Tôi khẽ khàng lui về sau, thuận tay xoa đầu Khoái Khoái một cái.
May mà nó cản lại, không thì tôi đã xuống dưới rồi.