Chương 7 - Sự hiểu lầm và sự tha thứ - Hai Chân Cừu

07.
Từ lúc ông Trương bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi.

Nghĩ tới đống khái niệm "Người cao sang với người thấp kém" của ông ta, tôi ớn lạnh trong lòng.

Tôi sợ ông ấy cho rằng mình ăn hiếp Lạc Lạc, đang định giải thích.

Lạc Lạc đang khóc ngon lành, nghe giọng ba mình thì khựng lại một hồi, rồi xông thẳng vào lòng ông Trương, ôm eo người nọ.

Lạc Lạc úp mặt vào ngực ông Trương, cọ cọ mấy cái rồi ngẩng đầu lên nhõng nhẽo.

"Ba ba, ba ơi, con không muốn ăn cừu."

Ông Trương ôm Lạc Lạc, xoa mặt nó: "Thằng choá con, nói bậy cái gì đó? Không được ngừng, ăn thịt cừu mới bổ."

Nói xong thì quay qua cười với tôi: "Cô Tiểu Lam, cuối tuần này tôi đem một con cừu qua đây giec thịt, cô còn chưa ăn thử thịt cừu nuôi thả nhỉ."

Người nọ nhìn chằm chằm làm tôi có cảm giác không thoải mái, chỉ cười trừ.

Ông ta ôm Lạc Lạc đi đằng trước, tôi theo phía sau. Lúc đến gần phòng ăn thì nghe chị Vương đang la Khoái Khoái.

"Mày là cái thá gì?"

"Tao làm ở cái nhà này mấy chục năm, giờ ông chủ coi một con chó còn hơn tao?"

"Mày tưởng mày biết chăn cừu là giỏi lắm hả?"

"Con chó ngu này!"

Rồi có tiếng chậu cơm inox của Khoái Khoái bị đá đổ, leng keng rơi trên mặt đất.

"Ha ha ha, khỏi ăn luôn đi! Làm thì không lo làm, suốt ngày ăn ăn ăn."

Đứng nghe mấy câu, mặt ông Trương bắt đầu không vui, ôm Lạc Lạc tới trước cửa nhà ăn.

Ở bên trong, Khoái Khoái đang liếm miếng thịt bò rơi trên đất.

Chị Vương đang ngồi chồm hổm cạnh con chó, thấy ông chủ thì hoảng sợ, cái mông phịch xuống sàn nhà.

Ông Trương không nói gì.

Chị Vương chống tay đứng lên, tay chùi mông mấy cái rồi mới cúi đầu với ông chủ, run run nói:

"Ông... Ông chủ, con chó đang ăn... Tôi... tôi cho nó ăn..."

Mặt tôi đầy thông cảm.

Bình thường không chủ nhà nào thích bảo mẫu nói xấu sau lưng mình hết.

Lạc Lạc cũng vội vàng khóc lên: "Con không thích thím Vương, lúc nào bả cũng mắng con, còn hung dữ với Khoái Khoái nữa."

Ông Trương nghe vậy thì mặt càng trầm hơn.

Nhưng mà ngại có người ngoài như tôi đứng đây nên không tiện phát tác.

Chị Vương cuống cuồng nhìn Lạc Lạc: "Cậu chủ, cậu không được nói bậy!"

Chị ta muốn túm lấy Lạc Lạc, nhưng thấy có ông chủ ở đây nên không dám.

Cho nên hung hăng quay ngược lại chỉ vào mặt tôi: "Lúc trước cậu chủ không biết nói dối, chắc chắn là do nó dạy."

Rồi chị ta cứ như cây sú...ng đậu, phun hết bất mãn với tôi ra ngoài.

Tôi không nhịn nổi nữa, định cãi mấy câu. Nhưng ông Trương lại ôn hoà nói với tôi: "Cô giáo yên tâm, tôi tin cô."

"Cô về trước đi, vừa lúc hôm nay là thứ bảy."

Tôi nghĩ, dù sao chị Vương cũng làm ở đây lâu rồi, chắc chủ nhà không muốn làm chị ta bẽ mặt, không cãi nhau với chị ta khi có mặt tôi.

Tuần tới là tháng thử việc cuối cùng, tôi không muốn vì cãi nhau với chị Vương mà mất việc.

Vừa khéo hôm nay là thứ bảy, mấy tiếng nữa là tới ngày phép rồi.

Thế nên tôi ngoan ngoãn lên phòng, dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Lúc đi ngang qua phòng ăn, loáng thoáng nghe tiếng chủ nhà trách chị Vương.

"Tôi niệm tình cô làm ở đây mấy chục năm, hôm nay còn định đem thịt cừu tới chia cho cô."

"Mà giờ nghĩ lại, người thấp hèn thì mãi là loại thấp hèn. Có dạy thế nào cũng không nắm được quy tắc."

Ở trong có tiếng đầu đập lên đất bình bịch, giống như chị Vương đang tuyệt vọng dập đầu nhận sai.

Tôi ngại nghe tiếp, vội vàng bước ra ngoài, nghe loáng thoáng:

"Cô tự vi phạm quy tắc, đừng trách tôi không nương tay."

"Chắc cô biết, làm không tốt... sẽ bị phạt thế nào nhỉ."