Chương 11 - Bóng đêm đầy ác mộng - Hai Chân Cừu

11.
Cái cầu thang bằng gỗ đã vô cùng cũ kỹ, lúc giẫm lên cứ phát ra tiếng cót két cọt kẹt.

Càng đi xuống, mùi m..áu tươi càng nồng đậm, tôi gần như chắc chắn chủ nhà đã giec cừu dưới tầng hầm này.

Bên dưới không có đèn, chỉ có ánh sáng từ kho chứa đồ bên trên hắt xuống.

Tôi và Lạc Lạc tay trong tay bước trên cầu thang, ngọn đèn kéo cái bóng chúng tôi thành những vệt thật dài, chiếu xuống những bậc cầu thang dưới chân.

Những cái bóng cứ chập chờn theo bước chân hai chị em.

Tự dưng tôi thấy sợ hãi, không có dũng khí đi tiếp.

"Không đi, không ăn nữa."

Tôi đột ngột dừng lại, không tiến về phía trước.

Lạc Lạc quơ quơ đôi bàn tay còn đang giao nhau của bọn tôi: "Cô Tiểu Lam, cô sợ bóng tối ạ? Vậy để con đi lấy."

Nó nói xong thì buông tay, chạy bình bịch xuống dưới, rẽ trái ở cuối cầu thang rồi không thấy bóng dáng.

Tôi định kêu nó lại nhưng không kịp.

Tôi thấy hơi hối hận vì không mang điện thoại xuống, nếu không đã có thể bật đèn pin lên soi.

Nếu đã quyết định không xuống nữa, thôi thì cứ đứng đây chờ Lạc Lạc.

Nhưng nó lại đột nhiên gọi tôi: "Cô ơi, thịt đông đá hết rồi, con không lấy được."

"Đừng lấy nữa, lên đây đi."

Nó không chịu: "Cô ơi, phụ con."

Tôi lưỡng lự một lát rồi xuống đó.

Bên dưới rất tối, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt xuống từ cầu thang, không thấy rõ bất cứ cái gì hết.

Tôi nhìn kỹ vách tường, xem xem có công tắc đèn hay không.

Nhưng chỉ thấy được vách tường loang lổ.

Tôi nhìn vào bên trong, dưới sàn nhà cũng có cái gì đó loang lổ lấm tấm.

Có một cái kệ thật to dựa sát vào tường, trên kệ có rất nhiều hũ thuỷ tinh.

Mắt tôi dần quen với bóng tối, lúc này mới nhận ra mấy vệt loang lổ trên tường đều là máu khô đỏ sậm, mấy cái hũ thuỷ tinh đều có chứa đầu người!

Trên kệ có đến mấy hàng hũ thủy tinh, còn bên ngoài rìa hàng dưới cùng chính là đầu của chị Vương!

Lạc Lạc đứng bên kia hưng phấn la lên: "Cuối cùng cũng lấy được." Nó nói xong thì giơ một cái đùi người lên.

Tôi choáng váng.

Đột nhiên hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.

Lạc Lạc thích tôi dạy nó, nên không chịu ăn thịt cừu!

Cừu! Cừu già! Sau khi chị Vương bị đuổi thì có một con cừu già bị thịt.

Tôi nhớ, chị Vương từng nói tuần này sẽ giec một con cừu. Nếu không có chị Vương, thì con cừu của tuần này là tôi đúng không?

Tôi sợ đến run chân, muốn chạy mà không chạy nổi.

Lạc Lạc đã cầm cái đùi qua đây.

Lúc tới gần, nó còn muốn nắm tay tôi.

Tôi run rẩy lùi ra sau.

Lạc Lạc thắc mắc: "Cô ơi, cô sợ hả?"

Giờ tôi chỉ bực mình không mang di động xuống đây.

"Cô đừng sợ, cô là con cừu ngoan, làm rất tốt, ba ba không ăn cô đâu."

"Ba ba nghe lời Lạc Lạc lắm. Lạc Lạc chỉ muốn ăn con cừu ăn hi...ếp con thôi."

Nó nói xong thì đắc ý chỉ vào hũ thuỷ tinh chứa đầu của chị Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi khác: "Cô nhìn hai con cừu đó đi. Tụi nó là thím Vương với cô giáo ăn hi...ếp con lúc trước á."

Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của Lạc Lạc, nghe nó nói những lời rùng rợn nhất bằng chất giọng non nớt của trẻ con.

Tôi nghĩ, trước tiên cứ ra ngoài, tìm điện thoại báo án trước đã.

May mà Lạc Lạc không có ác ý với tôi, nhưng quan niệm của nó thì hoàn toàn sai lầm!

Tôi cố gắng ngồi xổm xuống mới giấu được sự run rẩy của mình, đặt tay lên vai Lạc Lạc: "Lạc Lạc, mình đừng lén ăn thịt cừu nữa, ba ba biết sẽ giận lắm đó."

Nói rồi tôi mới biết giọng mình run cỡ nào.

Tôi cố hít một hơi thật sâu: "Mình trả thịt về chỗ cũ đi nha? Chắc Khoái Khoái đang sốt ruột lắm, mình lên chơi với nó đi."

Lạc Lạc không tình nguyện lắm, tôi phải nói tiếp: "Ba ba mà biết, sẽ giận rồi đuổi việc cô, lúc đó cô không ở với Lạc Lạc được nữa."

Nghe vậy nó mới chịu bỏ thịt lại.