Chương 1 - Gia sư và câu chuyện về cừu - Hai Chân Cừu

01.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm được một công việc - làm gia sư tại nhà.

Nhiều người cho rằng nghề này là thấp kém, không khác gì với bảo mẫu, nhưng tôi thì cần mức lương 50.000 tệ mỗi tháng này.

*50.000 tệ = xấp xỉ 163 triệu Vnđ.

Trách nhiệm chủ yếu của tôi là chăm sóc một bé trai 7 tuổi, phụ đạo bài tập, giúp bé hình thành những thói quen tốt, chơi với bé.

Địa điểm phỏng vấn nằm ở trên núi, chị Vương bảo mẫu của chủ nhà lái xe xuống chân núi đón tôi.

Thật ra mới lên xe năm phút tôi đã thấy hối hận, ngoài trời thì âm u, ô tô thì cứ vòng vèo trên một con đường núi quanh co.

Dọc đường đi không một bóng người, cũng không có nhà cửa gì, ven đường chỉ có một khu rừng xanh tốt.

Tôi bắt đầu hơi hối hận vì không nói trước với bạn bè, lỡ có chuyện gì thì chẳng ai biết tôi ở đâu mà tìm.

Xe chạy trên con đường núi quanh co một lúc lâu, tôi mới thấy trên đỉnh núi có một căn nhà nhỏ phong cách Châu u, có vẻ đã xây dựng lâu năm.

Từ lúc lên núi, trời rất âm u, có vẻ như sắp mưa. Mây đen che kín bầu trời làm căn nhà có vẻ tối tăm u ám.

Trước cửa nhà là mấy cây hoè xanh tốt, tôi đi ngang không khỏi đánh cái rùng mình, cây hoè chí âm, không thích hợp trồng trong sân nhà.

Lúc chở tôi lên núi, chị Vương có giới thiệu, ông Trương chủ nhà rất thích ăn thịt cừu, nhất là cừu được nuôi thả, nên ông ta đã khoán rất nhiều ngọn núi giống vậy, lập trang trại chăn cừu.

Nhưng trên đường đến đây, tôi nào thấy động vật sống gì.

"Núi này cũng nuôi thả cừu ạ?"

"Ở đây? Lúc trước có, giờ hết rồi, giờ có cô giáo Tiểu Lam rồi đó thôi?"

Tôi? Tôi thì sao? Tôi cũng có phải cừu đâu.

Chị Vương lại nói tiếp: "Sợ cừu có mùi, ảnh hưởng tới cô giáo, nên trước khi cô tới đã giải quyết xong xuôi rồi."

Tôi âm thầm ghi nhớ thông tin chủ nhà mà chị Vương mới nhắc.

Lúc sắp vào tới nhà, tôi thấy trên đất có một vũng m...áu lớn.

Trong đầu tôi lập tức nhớ lại mấy tin hình sự mình hay xem.

Tưởng tượng một hồi thì đâm ra lo lắng, có khi nào tít báo ngày mai là "Một sinh viên nữ lên núi phỏng vấn, bị giec hạ...i dã man và ném x..ác vào rừng."

Chị Vương vịn vai tôi, nhìn chằm chằm, cười đầy ẩn ý.

Đến khi tôi toang bỏ chạy tới nơi, chị ấy mới cười lên ha hả: "Sợ hả, này là m...áu cừu đó, hôm qua ông chủ nghe nói cô tới nên xử lý luôn con cừu cuối cùng."

À à, thì ra là cừu.

Nhưng mà tôi vẫn thấy khó hiểu: "Cừu nhiều m..áu thế cơ ạ?"

Tôi chưa nuôi dê bò bao giờ, không biết nên thấy rất lạ.

Nghĩ lại thì tôi thấy ở đây nuôi cừu tiếp cũng không sao, trang trại lớn thế này mà. Ở lại đây hai tháng, có mấy con vật nho nhỏ ở cùng cũng thấy vui.

Lúc ngang qua vũng m...áu, hình như tôi thấy chị Vương có liếm môi.