Chương 2 - Hai cái ô và những bí mật chôn giấu

4

Tôi vừa đến gần đã ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc – chính là loại mà tôi từng ngửi thấy trên người Tô Du. Lập tức, bao nhiêu buồn nôn và chán ghét trào lên cuồn cuộn.

“Anh chưa nói với ba mẹ à?”

Anh mím môi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tôi không đợi anh trả lời: “Hay để tôi đích thân gọi điện báo cho họ biết là chúng ta đã chia tay?”

“Dư Lộ, đừng chia tay anh được không?”

Sắc mặt Châu Tĩnh lúc xanh lúc trắng, môi run rẩy, anh đưa tay ra kéo tôi nhưng tôi né tránh.

Tôi chỉ vào camera trên tường: “Anh muốn để cả công ty đều biết chuyện tốt đẹp của anh sao?”

Châu Tĩnh lúng túng, nói lắp bắp “Đồ đạc của em vẫn còn ở nhà anh…”

Tôi thờ ơ gật đầu: “Lúc nào rảnh tôi sẽ qua lấy.”

“Dư Lộ, anh thật sự biết lỗi rồi. Có chuyện gì để sau tối nay được không? Gặp xong ba mẹ anh rồi, em muốn anh làm gì cũng được.”

Giọng anh đầy tuyệt vọng, như một phạm nhân chờ phán quyết cuối cùng.

Tôi im lặng vài giây, rồi mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Đôi mắt Châu Tĩnh sáng bừng, như được sống lại từ vực thẳm.

Nếu anh đã không dám nói với ba mẹ, vậy thì để tôi nói thay.

Trên đường, tôi đạp ga không thương tiếc, phi thẳng tới khách sạn nơi đã hẹn.

Châu Tĩnh định nói gì đó, thấy sắc mặt tôi lạnh tanh liền cười gượng, lặng lẽ im lặng.

Ba mẹ anh đã chờ sẵn trong phòng ăn riêng.

Mẹ anh sắc mặt khó coi, khoanh tay đánh giá tôi từ đầu đến chân.

“Ơ, chưa cưới mà đã ra vẻ tiểu thư rồi, để ba mẹ chồng tương lai phải chờ à?”

Châu Tĩnh kéo áo bà, ra hiệu đừng nói nữa.

Tôi lạnh nhạt gật đầu: “Cháu chào chú dì.” Rồi ngồi xuống ghế.

Châu Tĩnh lấy ra một hộp trang sức tinh xảo: “Chiếc nhẫn lần trước hơi rộng, anh đã đi chỉnh lại rồi. Em thử xem vừa không.”

Tôi tựa lưng vào ghế, giọng thản nhiên: “Không cần nữa. Hai người giữ lại đi.”

“Vì tôi không định cưới anh ta nữa.”

Khuôn mặt Châu Tĩnh lập tức cứng đờ, bàn tay cầm nhẫn cũng lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm sao.

Sắc mặt mẹ anh lập tức biến đổi, đứng bật dậy.

“Dư Lộ, Châu Tĩnh đã tất bật cả nửa năm trời, tháng sau là đám cưới rồi, giờ cô lại nói không cưới?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Châu Tĩnh: “Hay là anh tự nói cho ba mẹ biết, anh đã làm ra chuyện gì?”

Châu Tĩnh trắng bệch, không dám nhìn tôi.

Mẹ anh càng lúc càng sốt ruột, mặt đỏ bừng bừng.

“Châu Tĩnh nhà tôi ngoan lắm! Nó là đứa tốt, nó làm gì sai được chứ? Ngược lại là cô đó! Suốt ngày ra lệnh, nó nhịn cô đủ rồi!”

Bà ta chống nạnh, gằn giọng: “Cô mồ côi cha mẹ, chỉ là tốt nghiệp đại học hạng hai, làm nhân viên bán hàng vất vả ngoài đường, điều kiện thế mà đòi cưới vào nhà tôi là phúc bảy đời của cô rồi! Cô nên học làm phụ nữ tốt, ở nhà chăm chồng dạy con là vừa!”

Châu Tĩnh quát lớn cắt ngang: “Mẹ!”

Bà ta vẫn hét lên: “Nó còn không thèm cưới con nữa, con còn bênh nó làm gì?”

Tôi thản nhiên thốt ra: “Châu Tĩnh ngoại tình rồi.”

Châu Tĩnh cúi đầu bối rối, không phản bác.

Mẹ anh sững người vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ngoại tình gì chứ? Cô bắt quả tang trên giường à?”

“Châu Tĩnh tôi hiểu rõ, nó tốt tính, hay giúp đỡ đồng nghiệp. Con gái trẻ thích nó cũng bình thường.”

“Cô đừng thấy hai người thân thiết rồi suy bụng ta ra bụng người. Hãy rộng lượng một chút, đừng nhạy cảm như vậy!”

Tôi liếc nhìn Châu Tĩnh: “Đổi vai đi, nếu tôi là người làm những chuyện đó với người khác, anh có tha thứ không?”

Châu Tĩnh nhíu mày, nhắm chặt mắt lại, đau đớn nói: “Dư Lộ, anh chưa từng có ý định phản bội em.”

“Giữa anh và cô ta, chỉ là một sai lầm.”

Mẹ anh lập tức chen vào: “Dư Lộ, Châu Tĩnh không thể nào làm chuyện có lỗi với cô.”

“Cùng lắm chỉ là đi ăn, ôm hôn chút thôi, có gì đâu mà nghiêm trọng? Sao cô phải làm lớn chuyện vậy?”

“Chưa kể, cô cũng suốt ngày vắng nhà, ai mà biết được cô có ‘anh bạn xanh bên ngoài không?”

Tôi bật cười, cười vì tức.

Bà ta còn định nói tiếp thì Châu Tĩnh giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, gầm lên, ép bà ngồi xuống ghế: “Mẹ, mẹ im đi! Mẹ càng nói càng quá đáng!”

Tôi lạnh mặt: “Tôi nói hết rồi, các người muốn làm gì thì làm. Tôi đi đây.”

Sắc mặt mẹ anh tái mét, hét theo sau: “Tiền đặt cọc khách sạn, phí cưới hỏi đều thanh toán xong rồi, cô không được đi! Là cô nói không cưới, cô phải bồi thường!”

Tôi cười nhạt: “Không lãng phí đâu. Châu Tĩnh chẳng phải còn một cô dâu thay thế sẵn sàng rồi sao?”

Châu Tĩnh luống cuống chạy theo, mắt đỏ hoe: “Dư Lộ, đừng nói vậy…”

“Trong tim anh, cô dâu của anh chỉ có mình em.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi đã gọi dịch vụ chuyển nhà. Lát nữa họ sẽ đến lấy hết đồ của tôi.”

“Xin em… cho anh thêm một cơ hội nữa…”

Châu Tĩnh quỳ sụp xuống, định quỳ gối trước mặt tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)