Chương 9 - [HẠ NGÔN X TỀ DIỆU]
Nhưng ngay khi mẹ tôi vừa đi, một cậu bé khác đã kéo khăn choàng của tôi xuống.
Hắn cười to:
“Sao lại đeo cái thứ này trên cổ vậy, xấu quá.”
Những đứa trẻ khác cũng tụ tập lại:
“Mẹ tôi cũng có cái này trên cổ khi bị bố tôi hôn, tôi đã nhìn thấy nó.”
“Còn nhỏ như vậy đã hôn, không biết mắc cỡ.”
“Nói đi, ai hôn cậu vậy?”
Đây là một trong những nguyên nhân tôi không muốn nói chuyện, rất nhiều lần tôi nghe được người ta nói mẹ tôi không trong sạch, tôi là con hoang.
Tôi không muốn có bất cứ giao tiếp nào với cái thế giới đầy xấu xa này.
Đột nhiên có một cô bé tóc bím đẩy mọi người ra chen vào.
Đôi mắt cô bé tròn xoe như búp bê.
Cô bé khom lưng nhìn chằm chằm vết bớt trên cổ tôi một hồi.
Cô bé dường như nhớ tới cái gì đó, đôi mắt chớp chớp, tay chống eo như muốn phát biểu cái gì đó.
“Tôi biết cái này là bị ai hôn.”
Tôi cúi đầu trốn tránh một trận chê cười mới.
Cô bé cười thật tươi.
“Thiên thần.”
Cô bé ra vẻ bà cụ non:
“Bộ mọi người chưa nghe qua sao? Người ta nói cổ họng được thiên thần hôn chính là nói cậu ấy.”
Cô bé dường như có tiếng nói nhất trong đám.
Các đứa trẻ khác cũng bắt đầu đồng tình:
“Tôi có nghe người lớn nói qua.”
“Tôi cũng có nghe.”
“Tôi nghe trước cậu nữa.”
……
Cô bé đã thuyết phục được đám trẻ.
Xoay người nhìn về phía tôi với đôi mắt long lanh như sao trời.
“Nếu cậu được một thiên thần hôn vào cổ họng, có nghĩa cậu là “người được chọn” đúng không?”
Tôi có nghe từ “người được chọn” vài lần trên TV.
Là một người rất lợi hại.
Lần đầu tiên có người dùng từ như vậy để nói về tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình.
Tôi siết chặt nắm tay và trả lời:
“Đúng vậy!”
Cô bé hào hứng bắt tay tôi.
“Giọng nói của cậu rất êm tai.”
Kể từ ngày đó, cô bé hoạt bát này ngày nào cũng trò chuyện và chơi cùng tôi.
Dù câu trả lời của tôi có vô lý, có sai lệch thì cô bé cũng có thể đáp lời tôi được.
Ở bên cạnh cô bé, tôi dần dần biểu đạt được cảm xúc của mình.
Có vẻ như thế giới này không xấu xa cho lắm.
Huống chi tôi còn được thiên thần hôn qua giọng nói.
Tôi là người được chọn.
Không cần sợ ai.
Không bao lâu mẹ tôi lại đổi người tình mới.
Tôi lại chuyển trường.
Lần này người tình mới của bà là một nhà sản xuất.
Ông ta muốn thành lập một ban nhạc trẻ, tôi được ông ta chú ý và trở thành ngôi sao trẻ.
Từ đây cuộc đời tôi lên như diều gặp gió, đi đến đâu cũng nhận được sự tung hô.
Đến nỗi tôi dường như đã quên tôi đã từng trải qua một quãng thời gian chìm trong câm lặng.
15.
Tôi ngồi ở quán cafe. Tay sờ khăn choàng cổ.
Hạ Ngôn đã rời đi, không quay đầu lại..
Đầu óc tôi quay cuồng, quá khứ ùa về trong tâm trí tôi.
Có lẽ Hạ Ngôn đã nhận ra tôi khi làm tình nguyện cùng nhau ở viện dưỡng lão.
Làm sao tôi có thể không nhận ra cô ấy, làm sao mà tôi lại nghĩ cô ấy ham hư vinh.
Cô ấy bị nhốt ở phòng trang phục suốt đêm, chắc là lạnh lắm.
Sự hy vọng của cô ấy về tôi cũng biến mất sau ngày hôm đó.
Không, không phải như vậy…
Quá khứ một lần nữa ùa về.
Tôi không hiểu tại sao một câu chuyện tình rất đẹp lại có kết cục như ngày hôm nay.
“Cậu Lý, dừng xe ở đây đi, ôi tự mình đi vào.”
Tôi chạy lòng vòng thành phố cũ, cuối cùng cũng tìm được cái nhà trẻ hồi xưa.
Đã lâu lắm rồi, bây giờ rất đổ nát.
Bây giờ thành khu tập trung rác của thành phố.
Tôi khó khăn trèo qua cổng, đến phòng học cũ ngày xưa.
Trên bức tường có rất nhiều hình vẽ nguệch ngoạc chồng lên nhau.
Tôi nhớ lúc còn nhỏ, bọn trẻ hay đùa với nhau rằng, chỉ cần vẽ ước mơ của mình lên tường, ước mơ sẽ trở thành hiện thực.
Hạ Ngôn rất tin điều này.
Một bữa nọ, sau giờ học đợi mọi người về hết.
Cô ấy đẩy cái bàn sát vào tường, trèo lên tìm chỗ cao nhất để vẽ.
“Sau này tôi sẽ là ca sĩ, tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng hát của tôi, tất cả mọi người đều thích tôi.”
Tôi cũng bắt chước ước mơ của cô ấy.
“Sau này tôi sẽ là ca sĩ, tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng hát của tôi….”
Tôi liếc nhìn đảm bảo Hạ Ngôn không xem lén.
“...... mong Hạ Ngôn sẽ thích tôi.”
Bởi vì lúc đó tôi khắc rất cao, không bị các hình vẽ khác chồng lên.
Không biết điều này có linh nghiệm không.
Nhưng những ước mơ ngày bé của tôi đều trở thành sự thật.
Chỉ là… tự tay tôi đã phá hủy tất cả.
The End